Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Trần Vọng tôi cơ hội nữa, đáp án không đổi.

Ai từ chối chồng không quản mình, lại tiền đầy cơ chứ.

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp.

đến trước lễ đính hôn, ảnh anh gã kia vào khách sạn bị chiếu to đùng trên màn hình, như “tư liệu đính hôn”.

Ban đầu tôi chả cảm xúc.

thấy bạn bè tôi nhìn bằng ánh thương hại, tôi vừa lúng túng vừa khó chịu.

Ba tôi dặn: nhịn.

Tôi im lặng, vào phòng nghỉ.

Chưa kịp lại, bóng xông tới, ép tôi sát cánh cửa.

Là Hạ .

Anh nghiến răng, mặt u ám, giọng lại đầy bỡn cợt: “ Hạ, đang chơi tôi à…”

Tôi sững lại, rồi điềm tĩnh: “Tôi tưởng chịu chơi nổi.”

Nụ của tôi vẻ chọc tức anh.

Hạ thu lại vẻ bỡn cợt, tối hẳn: “Vậy nghĩa là tôi bị dùng xong rồi vứt đúng không?”

Tôi nhíu mày, chỉnh lại anh đỡ hạ mình: “Đừng nói khó nghe thế, không phải đồ vật, sao vứt được.”

Ánh anh khựng lại, thoáng vui mừng.

Tôi không để ý, nói tiếp: “Chúng ta vốn là mối quan hệ đôi bên . nhận tiền, tôi niềm vui. ai nợ ai. Không ai vứt bỏ ai cả.”

Thực tôi cũng thích anh chút chút.

Anh vừa đẹp trai, vừa giỏi, vừa khí chất kiêu ngạo dù nghèo.

chút tình cảm đó không đủ để tôi bỏ Từ với cuộc sống xa hoa.

Tôi tưởng anh sẽ hiểu chuyện hợp tan là bình thường.

Ai ngờ anh lại tủi thân như cả thế giới:

“Đôi bên ? Vậy thì ai làm ‘tiểu bạch kiểm’ được, nhất định phải là tôi?”

Tôi ngẩn .

Công nhận, chưa giờ nghĩ tới chuyện này. Ngày tôi buột miệng rủ anh dưỡng, thật cũng là chơi bốc đồng, mát đâu. Nếu anh từ chối thì tôi cũng dây dưa. Trong trường khối đứa vừa trẻ vừa đẹp trai, thiếu . Ai dè, tôi gửi đúng tấm ảnh, hỏi chịu để tôi không, vậy chưa kịp hỏi giá anh đã gật đầu rụp.

Tôi mím môi: “Hạ , vậy thì hết vui rồi.”

Dù thế nào, cuối tôi cũng là chọn anh. Tôi nhìn thẳng anh: “Hơn nữa, cũng đâu phải kiểu tiểu bạch kiểm tiêu chuẩn!”

Nếu tôi không rộng lượng, riêng số lần anh đi tìm cô thanh mai kia thôi cũng đủ đám em trong giới tôi thối mũi.

Hạ chắc hiểu lầm ý, tưởng tôi chê anh “không được”, đỏ hoe: “ nên, đây là lý do thà chọn loại đàn đó chứ không chọn tôi?”

Anh nói càng đỏ: “ hắn là gay, tối qua đi thuê phòng với tôi!”

Trong đầu tôi “ầm” phát, trống rỗng, đứng hình mấy giây. vào khách sạn với Trần Vọng lại là của anh? Khiến tôi mặt ngay lễ đính hôn lại cũng là của anh? Tôi nghĩ mãi không tài nào thông nổi.

đàn tôi gặp ở trung tâm thương mại hôm đó, quần áo toàn đồ may đo, khí chất không hề tầm thường. sinh viên nghèo như Hạ , ngay cả viện phí mẹ không lo nổi, thì làm giàu thế.

Tôi tức quá bật : “Hạ , anh thấy buồn không? Tùy tiện bịa rồi bảo là anh, sao không nói luôn Hạ Văn Đông là nội anh đi tiện!”

Hạ – danh gia vọng tộc ở cảng thành. Thỉnh thoảng nghe ba tôi nhắc tới, cũng biết trên quan chức, dưới học giả đứng đầu giới nghiên cứu. nhiêu Trần cộng lại cũng sánh nổi. dính tí tới Hạ thôi, đường ai chả phải nể vài phần.

Hạ ôm eo tôi, càng siết chặt, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa cứng ngắc: “ Hạ… anh không định lừa em. Hạ Văn Đông thật sự là nội anh.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương