Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Khi mang thai 8 tháng, tôi bị người ta xô ngã từ bậc thềm dẫn đến sảy thai, từ đó không thể mang thai được nữa.
Lúc tỉnh lại, chồng tôi – Tưởng Thanh Hàn – mắt đỏ hoe ôm chặt tôi vào lòng, anh sắp xếp một buổi cầu hôn long trọng lần thứ hai, quỳ xuống cầu xin tôi cả đời đừng rời xa anh ấy.
Tôi tưởng mình có thể an ổn sống tiếp từ đây, thế nhưng trong lần kết thúc kỳ nghỉ sớm, tôi lại nghe được cuộc cãi vã giữa ba con anh.
“Ba đúng là đã quên mất mẹ ruột của con rồi!
Nên mới kết hôn với người phụ nữ kia!”
“Tưởng Thiếu Xuyên!” Giọng Tưởng Thanh Hàn bất lực nhưng vẫn đầy bao dung.
“Niệm Ngữ lúc mang thai bị con đẩy xuống bậc thềm, ba trách con câu nào chưa? Vẫn phải giấu cô ấy đấy thôi?”
“Con tiện miệng nói không muốn có em trai em gái nên ba lập tức cướp đi đứa con của cô ấy, còn cắt bỏ cả tử cung của cô ấy.
Giữ lại máu cuống rốn chẳng qua là để phòng hờ sau này con cần!”
“Cả đời này ba không bao giờ quên được mẹ của con, còn Cố Niệm Ngữ, cô ta chỉ là bảo mẫu của con mà thôi.”
“Những gì ba đang làm cho cô ta hiện giờ tất cả chỉ là bù đắp.”
Anh dỗ dành Tưởng Thiếu Xuyên, mặc con trai làm nũng trong lòng mình.
Tôi đứng ngoài cửa nghe thấy mà như rơi xuống hố băng.
Thì ra bao nhiêu năm qua chỉ là một trò lừa gạt.
Đến nước này, có lẽ tôi cũng nên rời đi.
……
“Nói đi cũng phải nói lại, lần này may mà có con, Thiếu Xuyên, con đã giúp ba giải quyết một vấn đề lớn trong lòng.”
“Đúng thế, sản nghiệp nhà họ Tưởng sao có thể để người ngoài nhúng tay? Khi đó ba còn do dự không biết có nên bỏ đứa con hoang này không, cứ thế kéo dài tới tháng thứ 8.”
“Nếu không nhờ con ra tay, thêm vài ngày nữa mà sinh ra thì lại là mối phiền toái lớn.”
“Ba cũng định đợi nó được sinh ra để cô ta vui vài ngày, dẫu gì cũng 10 tháng mang nặng đẻ đau, coi như hoàn thành thủ tục.”
“Nhưng bây giờ thế này cũng tốt, một lần cắt đứt tất cả.
Chỉ mong sau này cô ta chịu ở yên trong nhà để ba bù đắp cho cô ta thêm chút là được.”
Tôi xách theo quà đặc sản định tặng cho hai cha con nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Phu nhân về rồi, sao không vào nhà?”
Nghe tiếng quản gia, Tưởng Thanh Hàn nhíu mày, đẩy cửa nhìn thấy sắc mặt tôi vẫn bình thản, liền không hỏi thêm gì.
“Sao em về sớm vậy? Hòn đảo đó là anh cố tình mua cho em, không muốn ở lại hưởng thụ thêm vài ngày à?”
Anh niềm nở lấy tách sứ pha trà mời tôi, trong chén màu thiên thanh đựng loại Bích Loa Xuân thơm nồng, một lạng cũng quý ngang vàng.
Tiếc là tôi không thích màu thiên thanh, cơ thể yếu lại không uống được trà xanh.
Rõ ràng tôi đã cố tình mua rất nhiều bộ chén sứ trắng, tủ cũng chất đầy hồng trà.
Vậy mà anh vẫn vô thức lấy đúng loại mà chị tôi yêu thích nhất.
“Nơi đó quá nóng, em không quen nên về sớm.” Tôi trực tiếp lờ đi tách trà trước mặt.
“Còn nữa, lúc anh đặt vé máy bay hình như chưa sửa lại thiết lập mặc định, lúc làm thủ tục em mới phát hiện tên trên vé lại là tên của chị.”
“May mà em vẫn có khoản tiền riêng, nếu không chắc em cũng không trả nổi vé thương gia mà anh cố tình chuẩn bị.”
Nghe tôi nói, Tưởng Thanh Hàn khựng lại, ngượng ngùng xoa xoa tay.
“Xin lỗi nhé Niệm Ngữ, anh sơ ý quá, để em phải chịu ấm ức rồi.”
Anh lấy thẻ tín dụng ra.
“Lỗi tại anh, em xem thích túi xách hay trang sức gì thì tự mua nhé.
Mật khẩu là…”
Nói đến đây, anh đột nhiên dừng lại, gương mặt lộ vẻ ngập ngừng.
Không cần nói cũng biết, mật khẩu là ngày sinh của chị tôi.
Bởi vì trên hòn đảo, hễ chỗ nào cần nhập mật khẩu thì anh đều cài cùng một dãy số ấy.
Còn nói là cố tình mua riêng cho tôi, thật nực cười.
Tưởng Thiếu Xuyên đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Đồ mê tiền, muốn lấy thì cứ nói thẳng ra.”
“Người giàu giống như con lừa, còng lưng mang theo đống vàng nặng nề đi hết một đời.”
Tôi cũng dùng tiếng Anh chuẩn chỉnh đọc một câu thơ của Shakespeare.
Tưởng Thiếu Xuyên sững người, đây chính là nội dung thầy dạy kèm đỉnh nhất nước ngoài vừa dạy tuần trước.
Có lẽ nó quên mất, chính tôi là người đã dùng mối quan hệ riêng ở nước ngoài để mời gia sư đẳng cấp về cho nó.
Thế nhưng, bây giờ tất cả những gì nó nhận từ tôi lại trở thành lưỡi dao đâm ngược vào tôi.
Nhận thấy không khí giữa chúng tôi là lạ, Tưởng Thanh Hàn hắng giọng: “Thiếu Xuyên, con về phòng trước đi, ba còn chuyện muốn nói với dì Cố.”
Nhìn con trai miễn cưỡng rời đi, anh lập tức bế bổng tôi lên.
“Về sớm cũng tốt, hai hôm nay anh ngủ một mình, nhớ em đến phát điên…”
Anh hít hà nơi cổ tôi như thể muốn nuốt chửng toàn bộ con người tôi.
Nhu cầu của Tưởng Thanh Hàn vốn đã lớn, sau khi biết tôi mang thai càng trở nên cuồng nhiệt hơn.
Tôi từng lo thai gặp chuyện nên khuyên anh kiềm chế, thế nhưng anh không những không dừng mà còn càng hung hăng hơn.
Nghĩ lại, khi biết tôi sảy thai, không biết anh là tiếc nuối hay thở phào đây.
Bàn tay anh bắt đầu không yên phận trượt lên trượt xuống khắp người tôi khiến tôi bỗng dưng buồn nôn.
Tôi liền đẩy anh ra.
“Hôm nay em không khỏe, muốn nghỉ ngơi.”
2
Bị tôi từ chối, sắc mặt anh lập tức sa sầm.
Có lẽ chợt nghĩ tới chuyện tôi vừa mới sảy thai không lâu, nên giọng điệu anh lại dịu xuống.
“Niệm Ngữ, em đừng buồn nữa.
Em cứ dưỡng cho tốt, chúng ta vẫn sẽ có con mà.”
Nhưng anh đã ta nói rồi đấy thôi, lấy tôi chẳng qua chỉ để tôi làm bảo mẫu cho hai cha con họ.
Bảo mẫu có xứng mang thai con của anh không?
Tôi không trả lời, im lặng lúc lâu thì Tưởng Thiếu Xuyên bưng khay trái cây ra.
Tưởng Thanh Hàn thấy thế liền mỉm cười hài lòng, vội mang khay trái cây đến trước mặt tôi.
“Em nhìn xem, Thiếu Xuyên nhà mình càng ngày càng hiểu chuyện, vẫn là nhờ em dạy dỗ tốt.”
Hình như anh chẳng để ý màu sắc nâu xám bất thường và mùi chua nồng nặc bốc lên từ đĩa trái cây kia.
Hôm trước khi đối tác của Tưởng Thanh Hàn đến nhà chơi, trước mặt khách, Tưởng Thiếu Xuyên cũng bưng trái cây ra cho chúng tôi.
Nó cố tình ngâm phần của tôi trong nước bồn cầu, vậy mà tôi vẫn phải ráng ăn vì sợ anh khó xử.
Kết quả là tôi nhiễm phải siêu vi khuẩn, hôn mê trong bệnh viện hơn 1 tuần.
Lần này, nhìn nụ cười gian xảo khó kìm nén của nó, tôi chỉ lẳng lặng quan sát.
“Thiếu Xuyên đúng là ngoan hơn nhiều.” Tôi cầm nĩa xiên một miếng xoài đã ngả màu xanh lục.
“Đĩa trái cây con đã mất công gọt, nào, Thiếu Xuyên con cũng nếm thử đi.”
Dù gì nó vẫn là đứa trẻ, thấy tôi làm vậy liền biến sắc ngay lập tức.
“Thằng bé không muốn ăn thì thôi, đằng nào con cũng có ý tốt rồi mà.
Con đã vất vả cắt gọt hoa quả, em cũng nên nếm thử chút coi như ủng hộ.”
Tưởng Thanh Hàn chỉ chú ý đến con trai, sợ tôi từ chối sẽ khiến nó buồn lòng.
“Vậy thế này đi, anh là ba ruột của nó.
Anh cũng ăn một miếng để con vui.”
Tôi đưa miếng xoài đến gần miệng anh, Tưởng Thanh Hàn lập tức nhíu mày.
“Sao mới cắt mà đã có mùi lạ thế nhỉ, để một chút thôi mà hỏng nhanh vậy?”
Vậy là anh biết rõ trái cây hỏng từ trước.
“Cái này ai thích thì ăn, tôi không có hứng thử lại đồ từng ngâm trong nước cặn bã.”
“Chát!” Anh đập mạnh xuống bàn.
“Cố Niệm Ngữ, em đừng ỷ mình là em gái của Y Ngôn rồi muốn nói gì thì nói.”