Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chuẩn đáp trả theo phong cách “âm dương sấm sét”, thì anh tôi nháy mắt cầu xin.
Ảnh vừa nói vợ:
“Thôi mà, đừng nói con nít thì không mắng. Con trai mà hư là không ổn đâu.”
Thằng cháu tôi dữ dằn như vậy thì cũng không dám quậy nữa, nước mũi lòng thòng, lủi đi luôn.
Chuyện coi như tạm lắng xuống.
“ đúng rồi, nói đến chuyện con , Tiểu Giang , tính cách cháu sửa lại chút. Xưa nay người ta vẫn nói ‘ vợ phải người hiền’, cháu nóng nảy như pháo thế, trai nào dám chứ?”
Bác cả lắc thở dài.
“Không phải bác nói, mà hồi đó cả nhà đều khuyên ba cháu cho cháu học sư phạm, sau này dễ kiếm chồng. Mà ba cháu cứ chiều cháu học nghệ thuật!”
“Con trai bây mà đứa con ăn mặc diêm dúa, lả lơi như cháu, mà chẳng sợ chạy mất dép!”
Tôi giả vờ giật :
“Ồ? Trên đời lại có chuyện tốt như vậy ?”
Ba tôi liền ho tiếng cảnh báo.
, tôi nhắm sai trọng tâm rồi.
Tôi mỉm cười hiền lành:
“Bác ơi, khoan đã, từ từ nói từng chuyện , xong rồi cháu sẽ… c.h.ử.i bác sau.”
“‘ vợ phải người hiền’ là từ thời nào rồi? Ý bác là so ‘nạp thiếp để hưởng sắc’ đúng không? Nhà Thanh sập bao năm rồi, mà còn nghĩ giúp đàn ông tam thê tứ thiếp sao? Bác lo cháu ế hay là bác tái giá?”
“Ý bác là học sư phạm không phải để làm gương mà là để… tiện đi coi mắt? Bao nhiêu quan niệm lỗi thời nhét hết vào luôn hả bác?”
“Bác không, bốn năm cháu học nghệ thuật, tổng chi phí là 84,722 đồng.”
Bác cả ngơ ngác:
“Liên quan tới bác?”
Tôi nói:
“Đúng rồi, chuyện ba mẹ cháu tình nguyện bỏ tiền nuôi cháu học, liên quan tới bác đâu? Không còn tưởng tiền đó bác bỏ ấy.”
Chị mỉm cười khẩy:
“Tôi có người bạn cũng học nghệ thuật, mà người ta học tận mấy năm ở Ý đấy. Trong nước toàn mấy trường vớ vẩn.”
Tôi vỗ đùi :
“Ái chà! Chị không nói thì em cũng không nhớ! Còn có thể du học cơ mà! Du học năm mất tầm 300 ngàn, vậy học bốn năm cũng cỡ hơn 1 triệu. Em phải ráng đậu vào học viện Repin mới được! Chị chuyển khoản bằng WeChat, Alipay hay số tài khoản ngân hàng đây?”
Đến nước này thì im cũng đã im cả rồi.
Mẹ tôi trong bếp vừa nấu ăn vừa gọi video bạn thân. Ba tôi thì đang ngồi xếp hạt thông thành núi.
lo việc nấy, không rảnh đụng chuyện nữa.
Tôi vừa hát vừa vào bếp lăn bột làm vỏ bánh chẻo.
Cháu Nhược Nhược đi theo sau tôi, giọng ngọt ngào:
“Cô út ơi, con giúp !”
Tôi nhìn cô bé xíu, đứng cao cỡ bằng bàn bếp, cười rồi xoa nó.
“Được rồi, con giúp cô trông món cơm bát bảo nhé. Mười phút nữa nhắc cô tiếng.”
Nó nghiêm túc gật :
“Cô út ơi, con còn gọt khoai, rửa rau nữa.”
Trời ơi, thiên thần ngoan ngoãn đáng yêu như thế này, thật sự ôm ôm luôn!
Có vẻ bác cả nãy nói hơi quá, lặng lẽ sang nói chuyện làm lành mẹ tôi.
Mẹ tôi thì vừa không quá lạnh nhạt, cũng chẳng thân thiện, so tôi đúng là trình độ cao thủ giữ thế cân bằng.
“Không sao cả, trẻ con lớn rồi, thời đại cũng thay đổi rồi. Tụi là thế hệ trước tư duy không theo kịp cũng dễ hiểu. Giang Mãn không phải đứa để bụng, chỉ là tính nó thẳng quá thôi.”
Nếu là tôi của trước kia, chắc nghe xong sẽ khinh khỉnh.
Còn , tôi lại nhớ từng câu từng chữ.
Quả thật, gừng càng già càng cay.
Tôi vừa bê đĩa nhân thịt vào bếp thì ngoài hành lang bỗng vang tiếng “choang!” — âm thanh đĩa vỡ tan.
Cả nhà nghe liền ùa xem.
Thì là cháu Nhược Nhược giúp bê món cơm bát bảo, nhưng không để ý tô vừa nấu xong còn nóng.
bé bỏng không nổi nhiệt, lỡ trượt làm tô rơi xuống đất vỡ thành mảnh.
Nhược Nhược sợ hãi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt đầy hoang mang.
“Trời ơi, sao lại thế này? Có thương không vậy? Nhược Nhược?”
Mẹ tôi hoảng hốt bỏ hết mọi thứ, chạy đến xem.
Nhưng chị tôi thì lại khoanh , đứng lạnh lùng đối diện Nhược Nhược:
“Ngày vui thế này, mà làm vỡ trước mặt bao nhiêu người lớn. Báo điềm gở đấy không? Giang Nhược Nam, sao lại ngu như vậy? Làm việc đơn giản vậy mà cũng làm hỏng? Làm sai rồi còn đứng đực đó?”
Nhược Nhược sợ đến mức run lẩy bẩy, nắm chặt vạt áo.
Cúi lí nhí nói:
“Ông bà nội, cô chú, cô út, ba mẹ, con xin lỗi, con làm sai rồi.”
Tôi và mẹ nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là sự khó hiểu và xót xa.
Còn chị tôi lại gật rất hài lòng, rồi tiếp tục dằn giọng:
“Làm sai rồi thì phải sao?”
Mặt Nhược Nhược đỏ bừng, nước mắt cứ thế dâng :
“Mẹ… con không cố ý…”
Chị lập tức quát lớn:
“Tao bảo không được nói lý do! Không nghe thanh minh! Tao hỏi phải làm ?”
Nhược Nhược gần như bật khóc nhưng vẫn cố kìm nén:
“Con… viết bản kiểm điểm…”
“Thế dọn đống này?”
“Con…”
Cuối cùng, ông nội hết nổi, tiếng:
“Thôi nào, sao phải mắng lớn như vậy? Ông già này cũng chẳng kiêng mấy chuyện xui xẻo ấy đâu. Nhược Nhược, con tránh xa kẻo thương. Tiểu Cảnh, dọn mấy mảnh này đi, coi chừng đứt đó!”
Chị vẫn không buông tha:
“Ông , không thể nuông chiều tụi như vậy! Con đang dạy con bé!”
“Bây khổ không được, nghe mắng cũng không xong, mai mốt bước đời thì sao sống nổi? Hồi con mà nấu cháo khét thôi là ba đ.á.n.h rồi! Mà con còn chưa đ.á.n.h nó!”
Nói xong còn kéo Nhược Nhược qua:
“Con tự nói đi, mẹ có đ.á.n.h con bao không?”
Nhược Nhược giật b.ắ.n người.
Chị ta liền gào :
“Nói đi! Mẹ có đ.á.n.h không? Mới tí tuổi đã nói dối rồi hả?”
Tôi thực sự hết nổi rồi:
“Không phải chị hồi đ.á.n.h sai sao? có con rồi thì đ.á.n.h con là đúng ? kiểu giáo d.ụ.c độc hại từ đời trước, chị lại copy-paste y nguyên con ? Vậy chị dạy nó sợ chị, dè dặt khép nép để làm ? bắt phải khổ mới người? Xã hội phát triển là để sống sướng chứ không phải cực. Tôi cày như trâu bò chẳng phải cũng để hưởng thụ ?”
Chị quay sang lôi cả anh tôi :
“Được! Giang Cảnh Thắng, em không dạy nổi con nữa! Để em anh dạy đi! Mấy người ăn h.i.ế.p người ngoài tôi phải không? Tôi đi!”