Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Chương 4

Tôi biết suy nghĩ đó hèn hạ đến thế nào, biết rằng dù làm vậy nó không thể chữa lành vết thương đã khắc sâu trong tim.

Sự tự ti và nhút nhát còn đó.

Nhưng khi tỉnh lại, tay tôi đã phản xạ trả tin : 【Được.】

Kể từ xưa tới nay, quen biết nhau năm, tôi giờ từ chối anh.

Trong mối quan hệ với anh, tôi vốn đã mặc định mình ở vị trí thấp hơn.

Tôi về đến nhà, định thay đồ rồi , còn phải cho Yến Thù biết là tối nay tôi không về ăn cơm.

Vừa mở cửa tôi đứng sững, thùng đồ lưu niệm của mà tôi giấu trong kho đã bị đổ hết ra, trải đầy trên sàn.

Photocard, badge, standee… đồ nào đồ nấy tung tóe.

Và đứng giữa đống đổ nát là Yến Thù, mặt anh tối sầm.

C.h.ế.t toi rồi!

Tôi quên mất anh có thói quen dọn dẹp định kỳ!

Yến Thù ngẩng lên, ánh mắt sâu sắc nhìn tôi:

“Kiều Kiều, em đã… lừa anh.”

Trời ơi, trời ơi… tim tôi đập như búa bổ, suýt nữa quỳ xuống luôn.

đó tôi như bị bắt quả tang trước mặt tổ tiên, một cái giác hèn .

Thôi kệ! Đã đến nước này rồi thì thôi, cứ thành thật mà chịu.

“Em xin .” — Tôi thốt ra, run:

“Em tham gia chương trình vì họ nói sẽ giúp tìm mối tình , họ bảo cứ lên show rồi sẽ hàn gắn được.”

thật sự không chỉ là bạn bình thường, anh là mối tình của tớ.”

“Nhưng không ngờ… họ lại mời anh tới.”

Nói xong, tôi ấp úng đứng đó chờ đón mọi hình phạt.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần nói tạm biệt với thế giới rồi.

Yến Thù im lặng lâu.

Rồi anh khàn khàn nói:

“Nhưng Kiều Kiều, chương trình hôm đó, anh đến vì em.”

Ai mà ngờ được! Mọi người đều nói Yến Thù ghét báo chí, ghét ống kính vậy mà anh lại vì tôi mà xuất hiện trên show.

Tôi chỉ biết liên tục lắp bắp: “Xin … xin … xin .”

, tôi đặt trên sofa sáng lên.

Tin của :

【Em đang đâu? Anh đến rồi.】

【Anh mong chờ buổi hẹn của ta.】

Tim tôi loạn nhịp.

Yến Thù nhìn , nét mặt anh này khó tả: “Hẹn hò à?”

Anh tiện tay cầm tôi.

Mật khẩu năm nay tôi một dãy số quen thuộc, nên anh mở nhanh chóng.

Anh lướt qua lịch sử tin , mặt càng càng u ám:

“Em thích anh ta đến thế sao? Lại còn gửi cho anh ta mấy cái biểu dễ thương như vậy. Em đó giờ còn dùng mấy cái icon gửi cho anh nữa?”

anh run: “Em thật lòng thích anh ta đến mức đó sao?”

Không biết trả ra sao, tôi chỉ câm nín.

Yến Thù coi im lặng của tôi như là thừa , mặt anh này đen như mực:

“Vậy hôm đó em mặc đẹp như vậy là cho anh ta xem đúng không?”

Tôi gật .

Anh hít sâu một hơi, run:

ta chia tay . Anh sẽ không tìm em nữa. Sau này em ở với ai thì tùy em.”

Tôi mở to mắt, tim như bị bóp nghẹt kịp hiểu mình đang có xúc gì, nhưng tôi hiện tại như có một cơn đau sắc nhọn đã cắt qua lồng ngực.

Chia tay… sao?

Đúng đó, Yến Thù bỗng ngoặt hẳn 360 độ, lạnh lùng nói:

“Em nghe anh nói những phải không? Thế thì mơ . Anh không đâu cả, anh sẽ không giờ nhường chỗ cho hắn.”

“Em đã ở cái chỗ đó mà thừa mối quan hệ của ta rồi ta còn lên hotsearch cùng nhau, em đừng hòng mà chạy trốn.”

“Anh nói cho em biết, nếu em không tình yêu của anh, thì hãy thử nỗi hận của anh !”

Anh đưa cho tôi chiếc , nói: “Bây giờ em biết phải làm gì ?”

Tôi hiểu. Tay run rẩy, tôi cầm máy lên và cho :

【Tự nhiên em không khỏe, hẹn hôm khác nhé.】

Bên kia lại nhanh:

【Em sao rồi? Chỗ nào không khỏe? Có cần bệnh viện không?】

Phần còn lại, tôi không còn sức trả nữa.

Yến Thù ôm tôi lên, bất chấp việc tôi giằng co, anh đặt tôi lên giường.

Anh tôi dữ dội như vậy, trong nụ tôi được một thứ điên cuồng gấp nhiều lần bình thường.

Tôi bị anh đến gần như không thở nổi, cố gắng đẩy ra mà không thể.

“Kiều Kiều, thở .”

Khi anh nói vậy, tôi mới ngớ ra rằng mình không phải con cá đã c.h.ế.t, bắt thở trở lại một cách chậm chạp.

Anh úp mặt vào hõm cổ tôi, chạm khẽ tất thịt, một giác ướt át lan tràn khắp thân, anh như khắc sâu hình ảnh mình vào đó.

Chiếc bị ném ra cạnh giường bỗng reo lên.

Tôi ra tiếng. Là cuộc gọi của .

Nước mắt trào ra trong tôi đang bị , vươn tay định với máy thì bị Yến Thù cướp trước.

Anh bắt , cố ý bật loa ngoài.

“Kiều Kiều, em ổn chứ? Em đang đâu? Anh đưa em tới bệnh viện nhé.”

Mặt Yến Thù tối sầm, anh liếc nhìn tôi rồi mỉm cười méo mó:

“Cô bây giờ bận… chính là bận tôi đây. Đừng có quấy rầy tôi.”

Cuộc gọi bị cúp.

Trước giờ, toàn là tôi bị từ chối. Lần này là lần tiên, chính tôi là người mạnh tay cúp máy, dù thực tế là Yến Thù đang dùng của tôi làm việc đó.

Giờ thì chuyện giữa tôi và Yến Thù không còn che giấu được nữa.

Nhìn nét u buồn trên mặt tôi, Yến Thù càng gằn hơn. Anh nhẹ nhàng c.ắ.n vào xương quai xanh tôi, gằn gằn:

“Anh thật sự nhốt em lại, em vĩnh viễn không giờ được gặp anh ta nữa.”

Tôi đau đến hét thầm, nước mắt rưng rưng:

“Không được đâu, như vậy là vi phạm pháp luật đấy.”

Vừa nói xong, tôi bị anh c.ắ.n mạnh hơn, đau đến suýt thét.

Anh gằn nói tiếp:

“Thế thì ngoan chút được không? Đã chọc vào anh rồi thì đừng nghĩ tới người khác nữa. Người lớn cần chịu trách nhiệm về lầm của mình.”

Yến Thù c.ắ.n vành tai tôi:

“Bảo bối, em có biết mấy tháng nay anh nhớ em đến mức phát điên không? Em là người tìm đến anh, dù là tự nguyện hay vô tình, thì anh nhất định sẽ không em đến với bất kì ai.”

Anh dùng ngón tay vuốt nhẹ khóe môi tôi, nở một nụ cười vừa lãng mạn vừa bệnh hoạn:

“Hơn nữa, chỉ cần anh , anh có thể khiến tương lai của anh ta tan tành. Em chắc chắn không nhìn điều đó đâu… đúng không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương