Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Văn án:
thanh mai trúc mã bắt đầu thấy phiền chán tôi, một đứa con gái vừa nhút nhát vừa tự ti, lại còn hay nói lắp.
Sau trượt đại học, tôi quyết định học lại một năm và thi đỗ vào ngôi mà anh đang học.
thay vì vui mừng, anh lại khó chịu, luôn tìm giữ khoảng với tôi.
Anh đâu biết, tôi đến đây… vốn không phải vì anh.
Về sau, tôi khắc phục được tật nói lắp.
Trong buổi lễ chào tân sinh viên, đứng trên bục với tư đại diện tân sinh viên phát biểu, tôi chân thành nói ơn sâu sắc nhất dành cho người anh trai mà tôi vô kính trọng.
Khoảnh khắc đó, thanh mai trúc mã sững sờ, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Thế , vai anh ta lập tức bị một người khác ấn xuống.
phòng của anh ta nở nụ cười phóng túng, giọng điệu vừa ngông vừa bất cần:
“Anh , tránh đi. Đừng cản em ấy mang hoa đến cho tôi.”
…
Chương 1
Hôm điền nguyện vọng, Hạ Hạo người lâu chẳng thèm để ý tới tôi bất ngờ chủ động tin.
【Em đăng ký nào?】
【Kinh Tương.】
Đó chính là ngôi anh đang học.
Hạ Hạo hồi lâu mới :
【Sao lại nhất quyết chọn Kinh Tương?】
【… Thôi kệ, đến ngày khai giảng anh đón. Anh cho em chút tiền, nhớ mua bộ đồ nào đẹp đẹp mà mặc, đừng quê mùa quá, không khéo mới chê cười.】
Tôi sững người. Chỗ gọi là “tự tôn” trong lòng nhói một cơn đau chua xót.
【Còn nữa, đến đó thì đừng có như trước kia, ngày nào cũng bám riết lấy anh.】
Anh thêm một đoạn thoại, giọng điệu bình thản xen lẫn bất đắc dĩ:
“Lạc Lạc, anh nói lần cuối. Anh hiểu em thiếu thốn tình , em phải học độc lập. Đừng coi anh là cứu tinh của em mãi như thế, được không?”
Mẹ tôi đang nằm nghỉ trên chiếc giường cạnh đó. không biết chữ, vẫn tôi soạn thật nhiều tin ơn Hạ Hạo vì quan tâm chăm sóc.
còn vui vẻ nói, sau này tôi đại học cũng có quê, không còn lo bị bắt nạt nữa.
đưa tay, dịu dàng chạm vào vết sẹo kéo dài từ dái tai đến tận sau gáy của tôi.
“Sau này gặp gì, đừng giấu trong lòng. Mẹ không kịp đến bên con thì vẫn còn có Hạ Hạo. Từ nhỏ nó luôn vệ con, mẹ cũng yên tâm .”
Tôi không để mẹ nghe đoạn thoại của Hạ Hạo, siết chặt điện thoại trong tay, cúi đầu .
Trên màn hình xanh lóe sáng, hiện dòng cuối của tôi:
【Vâng. Em không làm phiền anh nữa.】
…
Mẹ đặt cho tôi cái tên Du Lạc Lạc, ý mong tôi lớn thành một cô gái dịu dàng, cởi mở.
Tiếc rằng, thất vọng.
Tôi bẩm sinh nhút nhát, lại còn mắc tật nói lắp.
Mỗi phải giao tiếp với người khác, tôi đều nhận rõ sự bối rối, gượng gạo từ họ.
Căn bệnh này… khó mà chữa được.
Từ hồi học tiểu học ngôi làng, tôi cố gắng hạn chế nói .
Không chơi bọn trẻ khác, cũng không các câu hỏi của thầy cô.
“Đừng có sống khép kín quá như thế, chẳng ai thích đâu.”
Tất cả mọi người đều nói vậy.
trừ Hạ Hạo.
“Nếu không muốn nói thì đừng nói. Em , ngoan ngoãn, cũng rất dễ thương mà.”
Anh chắn trước mặt tôi, nhe răng đấu võ mồm và xông vào đ.á.n.h nhau với nhóc béo hay giật tóc tôi.
Tôi vừa nín khóc vừa bôi t.h.u.ố.c vào vết sưng đỏ trên trán anh.
Cũng từ hôm đó, Hạ Hạo thường xuyên dắt tôi đi chơi, còn tôi gọi anh là “anh”.
“ một âm tiết thôi, rất dễ mà?”
Khuôn mặt trắng trẻo của bé còn vương vết bầm, nụ cười lại vô rạng rỡ.
Từ đó, chữ “anh” đối với tôi, cũng giống như chữ “mẹ” vậy mỗi lần cất tiếng gọi, trong lòng tôi đều dâng một nỗi niềm ấm áp được chở che.
, Hạ Hạo theo mẹ kế chuyển khỏi ngôi làng nhỏ, đến thành phố lớn để sống, và anh cũng thay đổi.
Tôi vẫn thường tin cho anh, kể quê, .
Ban đầu còn có hồi âm, về sau Hạ Hạo lười tôi.
Cho đến một đêm tối tăm năm lớp 12.
Tôi bị chặn trong ngõ nhỏ, vết rách kéo dài từ dái tai đến sau đầu, m.á.u thấm ướt cổ áo đồng phục.
Trong bệnh viện, tay run rẩy, tôi cho Hạ Hạo một tin :
【Anh Hạo, em muốn nói với anh một .】
Vừa đi, anh lập tức :
【Du Lạc Lạc, anh không có thời gian nghe em kể mấy vặt vãnh đâu. Chúng ta sắp thi đại học , em lo mà học hành cho tử tế đi. Nói thế thôi, anh tắt máy đây. Đừng tìm anh nữa.】
Tôi lẽ nhìn màn hình điện thoại tắt ngúm.
Ánh sáng mà tôi từng nâng niu trong lòng cũng vụt tắt theo.
Sau kỳ thi, Hạ Hạo hỏi tôi đăng ký nào.
Tôi đáp: “Em học lại.”
Anh rất lâu, không hỏi lý do, nhạt nhẽo đáp một tiếng “Ừ”.
【Em cứ đứng núp đó mặc gió xuôi ngược thì sao mà khá nổi.】
【Du Lạc Lạc, sau này phải cố tỉnh táo hơn hiểu chưa?】
…
Ngày nhập học, tôi đứng ga tàu cao tốc, mồ hôi túa ướt cả lưng vì ôm mấy túi hành lý nặng trịch. Ngơ ngác nhìn quanh, vẫn chẳng thấy bóng dáng Hạ Hạo đâu.
Anh có lại cho tôi: anh bận quá nên quên mất, tôi chờ thêm một lát.
Nửa tiếng sau, trong đám đông tôi mới thấy hai chàng trai cao ráo, một trước một sau bước lại.
Thoáng chốc, tôi sững người.
Năm đó, mẹ anh tái hôn với một thương nhân giàu có trở về quê đón anh thành phố, tôi và anh mới học lớp 9. Đến nay, bốn năm chưa gặp.