Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Cửa hàng trái cây cạnh của anh họ khai trương, treo tấm biển “Học bá ngon”.
“Đi ngang qua bỏ lỡ, trái cây đây!”
Anh họ cầm loa, gào hết cỡ, tiếng vang chói tai xuyên qua cả lớp kính cửa hàng nhà tôi, ong ong tai không dứt.
“Sầu riêng Thái chỉ có 19,9 tệ một cân, rẻ hơn cửa hàng mười tệ! Nạp 100 tặng 20, siêu ưu đãi, mau mau đến mua đi !”
Khách vốn đang chọn mua tôi, nghe thế liền vội vàng chạy sang đó.
Thấy anh họ rói, niềm nở tiếp khách, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, hớn hở không thôi.
Mấy nhân viên cũng bị anh sai bảo tới sai bảo lui, mã QR thanh toán chuyền giữa khách và nhân viên rối rít.
Anh họ vất vả một hồi mới rảnh ngẩng lên, liếc về phía chúng tôi một cái, ánh mắt đầy ắp sự đắc ý và mỉa mai.
Việc làm của anh ta thật rất khấm khá, nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ .
Ngay khi anh ta hô cái giá ấy, tôi hiểu, tình nghĩa họ hàng giữa chúng tôi, đến đây mỏng manh như tờ giấy.
Phải rằng, thẻ hội viên nhà tôi vẫn luôn là nạp 100 tặng 10, giá sầu riêng cũng ổn định ở mức 29,9 tệ một cân.
Lợi nhuận tuy không cao, nhưng chúng tôi vẫn luôn làm đàng hoàng, yên ổn.
Lẽ ai cũng có thể sống yên ổn, cùng nhau kiếm tiền, nhưng anh ta lại cứ muốn châm ngòi cuộc chiến giá cả, chẳng qua chỉ là muốn ép chúng tôi rút lui, anh ta độc chiếm thị này, kiếm tiền đầy túi.
Trong lòng tôi hiểu rõ, giá nhập sầu riêng vốn 22 tệ một cân, thêm chi phí đóng gói, lại trừ hao tổn thất tự nhiên của hoa , kiểu định giá này hoàn toàn là bán lỗ câu khách.
Tại sao tôi giá nhập của anh ta? Vì nguồn hàng trái cây này, thậm chí cả mặt cửa hàng bây giờ, đều là do ba tôi và tôi anh ta .
2
Cửa hàng “Tiệm Trái Cây ” của nhà tôi, trong khu phố này vốn có chút tiếng tăm.
mươi năm trước, ba tôi chỉ dựa vào một chiếc xe ba gác kỹ, len lỏi khắp phố phường bán trái cây.
Gánh trái cây tuy nhỏ, nhưng lúc cũng gọn gàng tinh tươm, từng loại đều được lựa chọn kỹ càng.
Ba tôi thường : “Làm , cốt yếu là chữ tín. Trái cây đưa đến khách, nhất định phải là thứ tốt nhất.”
Chính nhờ sự chân thành ấy cùng với nguồn hàng chất lượng, “Tiệm Trái Cây ” từ một sạp nhỏ trên xe ba gác, dần dần phát triển thành cửa hàng lớn như ngày nay.
Anh họ học thạc sĩ ngành marketing, đi việc khắp nơi, suốt năm ròng mãi chẳng có kết .
do cũng đơn giản, anh ta tự thấy mình là thạc sĩ, không muốn làm việc bẩn, không muốn làm việc mệt, lại còn muốn lương cao.
Nhưng bây giờ, số lượng thạc sĩ thì ngày càng nhiều, kiến thức của anh ta ở cũng chẳng vững, thử hỏi ở đâu có công việc vừa nhàn vừa lắm tiền như anh ta đòi hỏi chứ?
Tết về quê, bác cả nhờ ba tôi khuyên nhủ anh ta.
Ba tôi khó từ chối, nghĩ bác cả làm nông khổ cực, bèn định đưa kéo anh ta một phen.
Trong bữa cơm, ba tôi thuận miệng hỏi anh họ có muốn theo học bán trái cây không.
Anh họ nghe xong, mặt thoáng lộ vẻ khó chịu, lập tức từ chối thẳng:
“ đùa. Con là thạc sĩ mà lại đi bán trái cây, chẳng phải người ta rụng răng sao? Nếu bạn học được, sau này con còn mặt mũi đi họp lớp nữa.”
Ba tôi không nóng nảy, cầm chén trà nhấp một ngụm, rồi chậm rãi :
“Tiểu Hào, xem thường việc bán trái cây. Trong này có nhiều đường lối lắm. Giống như con học marketing ấy, cũng là nghiên cứu nhu cầu khách hàng, định vị thị , bán trái cây cũng chẳng khác .”
Anh họ vẫn không đồng tình, còn viện đủ lẽ.
Anh ta cho rằng mình học là kiến thức kinh doanh hệ thống, sau này phải tung hoành trong tập đoàn lớn, làm quản cao cấp, chứ bán trái cây thì quá mất mặt, không xứng với “đẳng cấp” của mình.
Ba tôi nhạt:
“Con cứ là học thuyết kinh doanh hệ thống, sau này làm quản , nhưng con lại đi, tốt nghiệp năm rồi mà một công việc tử tế còn chưa được.
Con bảo bán trái cây mất mặt, thế nhưng chỉ nhờ một công việc nhỏ ấy mà trụ được mươi năm ở khu này, đủ nuôi sống cả nhà . Còn mấy cái thuyết của con thì đến cơm cũng chưa lo nổi.
Theo , chẳng qua con không dám thử, sợ lỡ như làm được không – một người chẳng học hành được bao nhiêu – thì lúc đó mới thật sự bị người ta chê.”
Ba tôi ngả người tựa ghế, ánh mắt thẳng tắp anh họ, giọng đầy khiêu khích.
Anh họ bị đến đỏ bừng cả mặt, tức tối gân cổ:
“ khích con! Con mà lại sợ bán trái cây à? Được, thử thì thử! Nhưng trước, nếu con dùng của mình mà làm tốt, thì có lấy mấy lề lối chỉ trỏ nữa.”
Thế là, anh họ miễn cưỡng bước vào con đường bán trái cây.
Từ đó, ba tôi dẫn anh đi gặp từng nhà cung ứng quen lâu năm, kiên nhẫn dạy anh chọn trái ngon nhất, mặc cả giá, bàn chuyện hợp tác, còn cầm chỉ việc dạy quản kho, tránh hàng ứ đọng, hư hao.
Ba tôi thậm chí còn không giấu giếm những mẹo vặt tích lũy mấy chục năm – mùa nhập loại , loại trái cây nên dùng bao bì thế – đều chỉ bảo anh ta tận tình.
Không ngờ, chính nhờ ba tôi mà anh ta mở được tiệm “Học bá ngon”, vậy mà lại quay ngoắt lại vong ân bội nghĩa. Ngay ngày đầu chơi trò giá rẻ phá thị , muốn ép chúng tôi phải rút khỏi chỗ đứng này.
3
Buổi tối, khách trong cửa hàng của anh họ dần thưa thớt.
Anh ta vênh váo bước vào “Tiệm Hoa ” của nhà tôi, phía sau là bác cả với dáng vẻ có phần gượng gạo, ánh mắt lấm lét né tránh, không dám thẳng chúng tôi.
Khóe môi anh họ treo một nụ khinh khỉnh, lắc lắc tấm thạc sĩ trong , cố tình cao giọng, giọng điệu châm chọc:
“ xem mấy người kìa, còn đang khư khư bán trái cây theo kiểu . Quán của tôi thì khách đông nghịt, vì sao không?
Đấy gọi là chiến lược thâm nhập thị – lấy giá rẻ mở đường, nhanh chóng chiếm lĩnh thị phần. Mấy bà chủ quê mùa này thì suốt ngày ôm khư khư cái lối mòn rích, hiểu về logic kinh doanh?”
rồi, anh ta còn khoa trương trợn trắng mắt, ánh khinh miệt đảo một vòng khắp cửa hàng, như thể mọi thành mấy chục năm kinh doanh của nhà tôi chẳng đáng một xu.
Nếu không nhờ ba tôi trước kia anh họ nguồn hàng, mặt , liệu anh ta có dễ dàng mở cửa hàng đến vậy?
Giờ thì hay rồi, lại quay lại phá nát nồi cơm của nhà chúng tôi!
Nghĩ đến đây, tôi tức đến run cả người, gằn giọng quát:
“ đắc ý quá sớm! muốn cạnh tranh thì cạnh tranh cho quang minh chính đại, tưởng đi học mấy năm thì giỏi lắm. Nhà tôi lăn lộn trong nghề này mươi năm, sóng gió mà chưa từng trải?
Loại vong ân bội nghĩa như anh, sớm muộn cũng phải trả giá thôi!”
Anh họ nghe xong chẳng những không thu lại thái độ, ngược lại còn phá lên:
“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng đòi so với tôi à? nằm mơ nữa! Không bao lâu nữa, cửa hàng này của mấy người sẽ phải đóng cửa sạch sẽ! Chi sớm sang nhượng cho tôi đi, kẻo sẽ mất toi mươi năm tích góp đấy!”
Bác cả đứng cạnh, vẻ mặt khó xử vô cùng. Dù sao cũng là anh ruột của ba tôi, năm đó chính là người năn nỉ ba tôi anh họ việc. Nay thành thế này, vừa khó coi vừa áy náy, miệng lắp bắp chỉ nhắc đi nhắc lại rằng đều là người một nhà, cố gắng ngăn chúng tôi khỏi xung đột.
Nhưng anh họ chẳng thèm tâm, trái lại còn mỉa mai thêm:
“Thương như chiến , mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh. Trước kia mấy người có tôi, tôi ghi nhận, nhưng làm là làm , không thể xen lẫn tình cảm được.”