Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ba tôi lập tức sầm lại, hai bàn siết chặt đến mức các đốt ngón trắng bệch.
Cuối ông nhịn không nổi, mở miệng:
“Con , buôn bán cạnh là chuyện thường, nhưng không được quên tình nghĩa. Con dùng thủ đoạn hạ giá cạnh ác ý, chẳng thể lâu được đâu.”
Anh họ bĩu môi khinh khỉnh:
“Chú , thời nào rồi còn nói đạo lý lạc hậu ấy. Giờ là kỷ nguyên dữ liệu lớn, chỉ cần con hút được khách , rồi từ từ điều chỉnh giá, lợi nhuận sau này chẳng thành vấn đề.
người không hiểu lý thuyết tiên tiến thì đừng xen vào!”
Bác cả vội vàng gượng cười, nói hùa theo:
“Ừ thì, thời đại khác rồi, người trẻ có ý tưởng mới, đâu cũng nên thử…”
Nói vậy, nhưng ánh mắt ông lại không dám nhìn thẳng chúng tôi một lần.
Lần này, chúng tôi không cãi thêm nữa.
Bởi vì chúng tôi , anh họ quá ảo tưởng danh thạc sĩ của mình.
Anh ta hoàn toàn không hiểu, lý thuyết “tiên tiến” chưa được thị trường kiểm chứng, tất cả chỉ là nói suông.
Đợi đến anh ta nâng giá, khách hàng liệu còn chịu mua nữa không?
Nhà tôi dựa vào chữ tín suốt hai mươi năm, gây dựng được tiếng tăm, sao có thể dễ dàng bị anh ta phá vỡ chứ.
4
lòng vẫn nghẹn một cục tức, ngay tối hôm , tôi và ba liền lập tức lên đường, tìm đến chủ vườn sầu riêng bên Thái mà chúng tôi hợp tác suốt mười năm nay.
Sau vài câu chào hỏi, chúng tôi trình bày tình hình, nhờ vào mối giao tình lâu năm của ba.
Cuối , chủ vườn đồng ý ký với chúng tôi một mức giá thấp thị trường 15%.
Trở cửa hàng, chúng tôi lập tức tung chương trình khuyến mãi lớn:
“Nạp 300 tặng 50, kèm thêm một quả sầu riêng.”
Tin tức lan , khách hàng ùn ùn kéo đến, chen chúc chật kín cửa hàng.
Trước quầy thu ngân, hàng người xếp hàng nạp , nhân viên bận túi bụi, thẻ hội viên làm liên tục không ngớt.
Anh họ nghe tin thì tức tốc chạy tới, mày đỏ gay, xông thẳng vào quán, hằm hằm hất đổ cả sầu riêng trên kệ đất, gào ầm lên:
“ người điên rồi ? Làm thế này chẳng khác nào tự vứt ! Nạp 300 tặng 50 còn cho thêm sầu riêng nữa, rốt cuộc có làm ăn không hả?”
Quả sầu riêng chín rụng đất, nứt toác một khe lớn, mùi sầu riêng nồng nặc lập tức lan khắp cửa hàng, khiến không ít khách bịt mũi bỏ đi.
Tôi cúi nhặt mảnh sầu riêng vỡ, nhét thẳng vào hắn:
“Đây là sầu riêng Musang King, 279 tệ một quả. Nhớ quầy mà thanh toán.
Còn nữa, chiến giá cả chính là đấu ai có mạnh ! Anh tưởng giảm giá nhất thời là đủ hạ gục chúng tôi sao? Quá ngây thơ rồi!
Chúng tôi có nguồn hàng ổn định, có uy tín tích lũy nhiều năm, được lấy giá sỉ thấp , và có đủ chống đỡ chương trình lần này. Không giống anh, chỉ lỗ gây tiếng, anh trụ được lâu!”
Anh họ tức đến giậm chân, khịt mũi khinh thường phản pháo:
“ là người một nhà, làm hỏng một quả sầu riêng cũng bắt tính , đúng là có bệnh.
Đừng mạnh miệng nữa, cho dù nhập được rẻ thì sao? Khuyến mãi nhiều như thế, phí làm sao gỡ lại nổi?”
Tôi khoanh trước ngực, lười luận với đầu óc trẻ con của hắn.
Chuyện phí, tôi và ba tính toán kỹ. Khách mới sau bị thu hút sẽ tiếp tục tiêu dùng, tiếp tục nạp thẻ, chẳng những bù lại được phí, mà còn mang lợi nhuận lâu .
Còn anh ta thì sao? Chỉ vơ vét khách hàng ban đầu, đến nâng giá, khách chắc chắn bỏ đi hết, ấy chỉ có nước ôm hận.
“Cứ chờ , ai mới là người cười cuối !”
Sau lại câu , anh ta hậm hực quay ngoắt người bỏ đi.
5
Nói thì nói vậy, nhưng lòng tôi vẫn thấy bất an.
Tối hôm , tôi chẳng buồn nghỉ ngơi, lập tức ngồi vào bàn, lục tìm số liên lạc của nhà cung cấp rồi bấm gọi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy số của tôi, thái độ lập tức thay đổi, nhiệt tình hẳn lên.
Tôi vội vàng hỏi:
“Anh Trương, thật ngại quá vì gọi muộn thế này, nhưng tôi có việc gấp. Tôi chỉ muốn hỏi, dạo gần đây anh tôi nhập hàng bên anh nhiêu rồi?”
Anh Trương khựng lại giây lát, như đang cố nhớ cho rõ, rồi mới nói:
“, anh họ cô ? Dạo này nhập hàng không ít đâu, đặc biệt là sầu riêng, lấy nhiều lắm, mỗi lần đều lấy số lượng lớn.”
Nói xong, anh Trương còn tỉ mỉ liệt kê số liệu nhập hàng: từng đợt nhập, từng loại trái cây, trọng lượng cụ thể, rành rọt từng tiết.
Tôi lập tức cầm bút ghi chép, viết tính toán cẩn thận phí nhập hàng của anh họ.
Có thể lấy được thông tin này cũng nhờ vào quan hệ lâu năm mà ba tôi gây dựng với nhà cung cấp.
Đúng ấy, ba khẽ đẩy cửa bước vào. Tôi đem toàn bộ số liệu ghi chép từ anh Trương nói lại cho ba nghe.
Chỉ riêng sầu riêng thôi, nhập nhiều như thế mà còn bán giá thấp liên tục, thì lời lãi đâu !
Ba tôi kéo ghế ngồi bên cạnh, mắt dán chặt vào tờ giấy đầy kín con số, vẻ nặng trĩu:
“Không chỉ phí nhập, còn có vận chuyển, hao hụt… tất cả đều phải tính. Con nghĩ , bảo quản trái cây quá trình vận chuyển, rồi hao hụt tự nhiên lưu trữ – đều là những khoản không nhỏ. Nó làm vậy chẳng khác nào đốt giành thị phần, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện duy trì lâu .”
Tôi chỉ khẽ gật, không nói gì.
Anh họ sau tốt nghiệp thạc sĩ nhà ăn bám, chẳng có nhiêu tích góp. mở cửa hàng cũng đi vay bác cả một phần. Bây giờ lại liều lĩnh ôm vào đống hàng như thế, chẳng chốc chuỗi sẽ đứt thôi.
Đến , anh ta lấy gì mà chống đỡ cửa hàng còn duy trì?
Ba tôi khẽ thở :
“Làm ăn đâu phải thế, chỉ chăm chăm cạnh ngắn hạn mà không nghĩ đến lợi nhuận lâu thì sao được. Giờ nó ép giá thấp như vậy, khách tuy có thể kéo tạm thời, nhưng nếu không còn nhập hàng, không giữ được chất lượng, khách rồi cũng bỏ đi hết.”
Tôi tiếp lời:
“ nữa, nó còn phá hỏng cả bằng giá chung, làm loạn thị trường, khiến những người nghề cũng khó chịu. Dù có gắng gượng qua được đợt này, sau này cũng khó đứng vững.”
Sau một hồi tính toán tỉ mỉ, tôi chắc chắn: anh họ chẳng còn được nhiêu.
Bán rẻ đến thế thì gần như không có lãi, mà vẫn liên tục nhập số lượng lớn chống đỡ.
Trận chiến giá này, e rằng chẳng lâu nữa sẽ ngã ngũ thôi.
6
Tưởng rằng sau được nước đi của chúng tôi, anh họ sẽ tỉnh ngộ mà cân nhắc lại đường lối kinh doanh.
Không ngờ sáng hôm sau, tôi và ba đến cửa hàng thì thấy ngoài cửa hàng của anh ta treo băng rôn chương trình khuyến mãi giống hệt chúng tôi, thậm chí còn mạnh :
“Nạp 300 tặng 70, tặng thêm một quả sầu riêng.”
Dòng chữ to tướng dưới nắng trưa, chói chang như một lời khiêu khích.
Ba tôi bèn bảo một nhân viên lạ đi làm thẻ hội viên thử, rồi đem một quả sầu riêng.
Ông cúi , gõ nhẹ lên vỏ, rồi đưa mũi lại gần ngửi. Sắc ông lập tức sầm .
Kéo tôi một góc, ba ghé sát, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng thấp nhưng đầy ẩn ý:
“Con gái, lần này anh họ con chắc chắn phải ngã thôi.”
“Con nhìn đi, quả sầu riêng của nó, vỏ khô quắt, không chút bóng, gai thì thưa thớt, khoảng cách lại chẳng đều. nãy ba gõ thử, tiếng trầm đục, rõ ràng toàn hàng dạt cả.”
“Làm ăn kiểu thì chỉ có tự phá nát thương hiệu của chính mình thôi.”
Nói rồi, ba khẽ lắc đầu, mắt thoáng lên vẻ giễu cợt.
Tôi nghe xong, không nhịn được bật cười, vội hỏi:
“Ba, sao anh ấy lại liều đến mức nhập loại hàng này chứ? Chẳng phải tự đẩy mình vào đường !”