Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vừa nói vừa huơ tay làm bộ, giọng ngập tràn khoái chí.
“ đã cuộc chiến giá này làm mờ mắt rồi sao. Trong đầu chỉ còn nghĩ đến việc dìm chúng xuống, mà quên mất cốt lõi buôn bán là chữ tín và chất lượng. Thế này thì có ngày tự hối không kịp.”
Trước anh họ còn huênh hoang rằng mình hiểu thương trường lắm, kết quả đến hàng tốt – hàng dạt mà cũng phân biệt nổi.
Để lần này anh còn mặt mũi nào mà làm ăn tiếp.
Nụ cười môi tôi càng lúc càng rạng rỡ, như thể đã thấy cảnh hắn bẽ bàng thảm hại ngay trước mắt.
Ba gật đầu, bổ sung:
“Nếu nó chịu học hỏi đàng hoàng, theo ba học cách chọn hàng, cách buôn bán, thì đâu đến nỗi này. thì hay rồi, tự chuốc lấy hậu quả thôi.”
Nói rồi, ông bất lực nhún vai.
7
Quả nhiên, sáng sớm , trước cửa hàng của anh họ tôi đã chen chúc một đám đông.
Tiếng ồn ào, la mắng vang lên không ngớt, tôi và ba vội vàng đến hình.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên cầm tay quả sầu riêng đã nứt toác, múi bên trong thâm đen, rữa, bốc lên mùi hôi nồng nặc.
Ông giận dữ ném thẳng quả sầu riêng xuống trước mặt anh họ tôi, gầm lên:
“Anh bán cái thứ gì thế này? Còn nói là sầu riêng Musang King, kết quả toàn là đồ hỏng! Trả tiền lại đây! nay nhất định tôi một lời giải thích!”
Anh họ tôi hoảng loạn thấy rõ, nhưng vẫn cứng miệng cãi:
“Ông đừng nói bậy, quả này chắn không mua từ chỗ tôi. Hàng của tôi đều được chọn lọc kỹ càng, sao có thể có quả hỏng được!”
Nghe vậy, ông chú kia càng điên, chỉ thẳng mặt anh họ tôi :
“Không mua ở đây ? qua tôi vừa lấy từ cửa hàng anh về, anh còn dám chối?”
Đám đông xung quanh lập phụ họa:
“Đúng thế! Tôi mua cũng hỏng, đừng có mà chối cãi!”
Thấy người mỗi lúc một nhiều, mặt anh họ tôi lúc trắng lúc đỏ, rồi bất chợt nổi nóng, lớn tiếng :
“Các người đừng hòng vu khống tôi! Biết đâu chính các người bảo quản không đúng cách làm hỏng sầu riêng, lại đến đổ tôi!”
Ông chú kia đỏ cả mặt, lao lên túm chặt cổ áo anh họ tôi, gằn giọng:
“Còn dám cứng mồm ? Mọi người đi, đây là thái độ gì thế này?”
Ngay , trong đám đông lại có vài người giơ những quả sầu riêng rữa tay, đồng loạt lên tiếng yêu cầu bồi thường. Hiện trường lập rối loạn, cảm xúc mọi người càng lúc càng căng thẳng.
Cùng lúc , trong cửa hàng cũng náo loạn kém.
Hơn ba mươi hội viên cầm thẻ hội viên đứng chặn quầy thu ngân, đồng thanh yêu cầu hủy thẻ.
“Mấy người bán toàn trái cây nát, này chúng tôi không bao đến nữa, trả tiền lại mau!” một bà cô gào ầm lên.
Anh họ tôi nào chịu dễ dàng nhượng bộ. Anh thẳng lưng, trợn trừng mắt lướt qua một lượt khách hàng xung quanh, hung hăng :
“Đừng có quá đáng! Chỉ là mấy quả sầu riêng hỏng thôi, có cần ầm ĩ thế không? Tất cả im lặng tôi!”
Nghe vậy, ông chú vẫn đang túm cổ áo anh càng sôi máu, siết chặt tay kéo giật mạnh anh họ tôi về phía trước, lớn:
“Anh nói cái gì? Mấy quả hỏng thôi ? bên trong bên ngoài cửa hàng , bao nhiêu người đã anh lừa rồi, vậy mà anh vẫn còn cứng mồm! nay mà không trả tiền thì đừng hòng rời khỏi đây!”
“Dựa cái gì mà tôi trả? Rõ ràng các người gây sự, muốn tìm chuyện với tôi! Cửa hàng tôi mở bao lâu nay vẫn yên ổn, sao tự dưng các người lại lắm chuyện thế?”
Lúc này, một thanh niên bước ra, cầm trong tay hóa đơn mua sầu riêng, phẫn nộ nói:
“Đừng có nói dối trắng trợn, đây là hóa đơn tôi mua qua, ghi rõ ràng tên cửa hàng anh. Nếu anh không giải quyết, chúng tôi sẽ công đến phân xử!”
Đám đông đồng loạt hô vang:
“Đúng! công ! Để công xử lý!”
Nghe đến công , anh họ tôi thoáng hoảng hốt, nhưng ngoài miệng vẫn :
“ thì ! Tôi sợ các người ? Các người liên kết với nhau hãm hại tôi thì có! Tôi còn muốn công làm gì được tôi!”
8
Đúng lúc hình sắp mất kiểm soát, xe pháp của Cục Công Thương từ từ đến.
Thì ra có khách hàng đã gọi điện khi đang cãi vã.
Vài nhân viên pháp mặc đồng phục, đeo thẻ công vụ, nét mặt nghiêm nghị bước thẳng cửa hàng.
Anh họ tôi thấy vậy, vội vàng ra đón, cười giả lả, luống cuống nói:
“Các đồng chí, chắn có hiểu lầm, đều do khách hàng làm khó tôi thôi. Cửa hàng tôi từ trước đến nay vẫn làm ăn đàng hoàng.”
Nhưng nhân viên pháp mất thì , đi thẳng về phía kho hàng.
Cửa kho vừa mở, một luồng mùi hôi pha lẫn mùi trái cây rữa xộc thẳng ra.
“Ôi, mùi nồng quá, ra hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng rồi.” Một người nhíu mày nói.
Họ bắt đầu lục soát trong đống hàng chất như núi, mấy chốc đã phát hiện ba lô cam nhập khẩu giấu trong góc.
Những quả cam ấy vỏ chi chít vết đốm đen, có quả đã mềm nhũn, mốc meo, nước chảy ra thành vệt loang lổ ghê rợn sàn.
“Anh , đây là trái cây anh bán ?” Một nhân viên giơ quả cam lên, nghiêm giọng hỏi.
Anh họ tôi mặt mày trắng bệch, vẫn chống chế:
“Chuyện này… do bảo quản sơ suất, trước tôi không để ý…”
“Do bảo quản ? Ngần này hàng hỏng, anh coi chúng tôi là trẻ con ba tuổi ?” Một khách hàng giận dữ .
Mấy nhân viên pháp liếc nhau, lắc đầu ngao ngán, rồi lập bắt tay kiểm đếm, chụp hình làm bằng chứng.
, họ tiến đến chỗ sổ sách, kiểm tra từng khoản một, không bỏ sót chi tiết nào.
Khi điều tra càng sâu, trạng sổ sách rối loạn trong cửa hàng dần lộ rõ. Trong hồ sơ bán hàng, vô số chứng cứ thấy anh họ tôi đã đem trái cây hỏng bán với giá ngang hàng tốt.
“Anh đây, hồ sơ bán hàng ghi rõ rành rành, giá hỏng hay giá tốt đều như nhau, anh giải thích thế nào?” Một nhân viên ném quyển sổ trước mặt anh họ tôi.
Anh lật giở cuống quýt, mồ hôi túa ra như tắm, lắp bắp nói:
“Đây… đây là lỗi ghi chép thôi, không do tôi ý…”
“Đến nước này còn không thừa nhận? Đây là hành vi lừa đảo thương mại nghiêm trọng!” Nhân viên pháp lớn.
Cục Công Thương lập ra quyết định buộc cửa hàng tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Khi nhân viên lấy niêm phong chuẩn dán, anh họ tôi bỗng phịch gối xuống đất, khóc lóc cầu xin:
“Xin đừng niêm phong cửa hàng của tôi, tôi biết sai rồi, xin tôi thêm một cơ hội!”
Nhưng tất cả đã quá muộn. Tấm niêm phong vẫn lạnh lùng dán chặt cửa hàng.
9
cả ở quê nhà nghe tin, lòng nóng như lửa đốt, vội vã đưa anh họ đêm thẳng đến nhà tôi.
Hai người họ hớt hải xông cửa hàng nhà tôi, cả tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt loang lổ nước mắt, trông vô cùng đau đớn tuyệt vọng.
Anh họ thì cúi gằm mặt đi phía , nhưng đôi nắm tay siết chặt cùng bờ vai khẽ run rẩy đã tố cáo nỗi uất ức và bất phục trong lòng.
Vừa thấy ba tôi, hai chân cả liền nhũn ra, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, hai tay run rẩy bám lấy vạt áo ba tôi, giọng nghẹn ngào cầu khẩn:
“Em , xin em hãy cứu lấy đứa con vô dụng của anh đi!”
Ba tôi hành động bất ngờ ấy làm hoảng hốt, vội vàng đỡ cả dậy:
“Anh làm gì thế, mau đứng lên, có gì từ từ nói!”
Tôi đứng bên cạnh, không kìm được khẽ hừ một tiếng, khóe môi nhếch lên tia giễu cợt, thì thầm:
“Bây mới biết lo, sớm sao không nghĩ tới.”
Được ba tôi đỡ ngồi xuống, cả vẫn nghẹn ngào nức nở, mãi mới đứt quãng nói ra sự thật.