Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Thì ra, để chống chọi trong cuộc chiến cả, anh họ tôi đã lén lút sau lưng bác cả đem cầm cố nhà mà bác định để dưỡng già, lại còn vay thêm một khoản lớn công ty cho vay nhỏ lẻ.

Nay đến hạn trả nợ, anh ta không có khả năng thanh toán, nhà ấy cũng có thể bị siết nợ bất lúc nào.

nhà mà anh chắt chiu cả đời mới có, sắp mất trắng… sau này anh làm sao sống nổi nữa!” Bác cả vừa khóc vừa lẩy bẩy, đau đớn tột cùng.

Ba tôi chau mày, lộ rõ sự mỉa mai:

“Anh à, thằng bé này quá tự phụ, làm ra thế này còn liên lụy đến cả anh. đã nghe khuyên nhủ, gặp mới biết hối hận.”

Tôi cũng lên tiếng tiếp lời:

“Bác cả à, lần này anh họ gây họa lớn thật rồi. Việc quan trọng như đem cầm cố cả nhà mà cũng giấu, trong lòng anh ta rốt cuộc có trọng gia đình này không?”

Anh họ tôi nghe vậy, đột ngột ngẩng phắt lên, mặt lúc đỏ lúc trắng, lớn tiếng cãi:

“Làm sao tôi lại thường cái gia đình này ? Tôi liều mạng mở rộng làm , phải để cả nhà sống tốt hơn sao? Như thế cũng à?”

“Tôi chỉ là bị xui xẻo thôi! không gặp mấy này, chắc chắn tôi đã công, đến lúc đó các người sẽ phải mở to mắt mà xem!”

Ba tôi trầm mặc rất lâu, cuối cùng nghiến răng nói:

“Anh à, em đồng ý bỏ ra ba trăm ngàn để tiếp quản cửa hàng trái cây này, trước tiên giúp anh trả khoản vay.”

Nghe thế, trong mắt bác cả lóe lên tia hy vọng, vừa định mở miệng thì anh họ đã cướp lời, mặt đầy khinh khỉnh:

“Ba trăm ngàn mà muốn mua lại cửa hàng của tôi? Hồi trước lúc buôn bán phát đạt, trị cửa hàng này chỉ có thế!”

Bá c cả lập tức nổi giận, lao lên giơ định tát con trai, may có ba tôi vội ngăn lại.

mắng, chỉ thẳng mặt anh họ tôi:

“Đồ nghịch tử! Đến nước này mà còn tính toán! không phải mày cứng thì sao ra nông nỗi này? Ba trăm ngàn còn có thể giữ nhà, thế mà còn chê ít, rốt cuộc mày muốn thế nào nữa?”

Anh họ bị mắng đến mặt mũi xám xịt, vành mắt hoe đỏ, nghiến chặt răng, nắm đấm bần bật vì giận dữ và không cam tâm.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng anh ta cũng miễn cưỡng đồng ý.

10

Nào ngờ, anh họ những không thu mình lại, mà còn lún ngày càng sâu trên con đường lầm.

Hôm sau, chúng tôi đến cửa hàng, đã thấy cửa bị dán đầy những tờ giấy. Trên đó toàn in những lời lẽ bôi nhọ như: “Tiệm Trái Cây Tươi toàn bán đồ rởm, trái cây đều hỏng thối”, “ chủ lòng dạ đen tối, lừa gạt khách hàng suốt bao năm”.

May mà chúng tôi vừa lắp camera giám sát, toàn bộ quá trình đều ghi hình rõ ràng.

Sau trích xuất dữ liệu, quả nhiên thủ phạm là anh họ.

Chúng tôi mang đoạn video ấy báo cảnh sát, bao lâu, anh ta bị bắt về đồn.

Lúc bị còng , anh họ vẫn vùng vẫy điên cuồng, chân giãy giụa, miệng gào thét:

“Các người lấy cớ gì bắt tôi! Tất cả là các người hại tôi! không phải các người kéo tôi vào nghề này, tôi đến nỗi thế này! Các người đã hủy hoại cả đời tôi rồi!”

Tôi vừa giận vừa xót, bước lên quát thẳng:

“Anh thôi đảo lộn trắng đen ! Chúng tôi đưa anh vào nghề là cho anh cơ hội. Nhưng anh thì sao? Ngay đã làm đàng hoàng, chỉ toàn lừa dối khách hàng, chơi trò cạnh tranh bẩn. Đó đều là lựa chọn của anh, sao còn có thể đổ lỗi cho người khác?”

Anh họ tôi trợn trừng mắt, mặt mày méo mó gào lên:

“Tôi không quan tâm! Tôi chỉ muốn công, thế thì chỗ nào? Tôi dùng rẻ mở rộng thị trường, đó là thủ đoạn kinh doanh đáng! các người không phối hợp, cố tình chống lại tôi! không phải vì các người chơi trò chiến tranh cả, tôi phải vay mượn nhiều thế, rơi vào bước đường hôm nay!”

Tôi tức đến bật cười, lớn tiếng nói:

“Chiến tranh cả là anh khơi mào, chúng tôi chỉ đối phó bình thường. Làm cốt ở chữ tín và chất lượng, thử lại xem anh đã làm những gì?”

“Nhập hàng kém chất lượng, khách hàng như kẻ ngu ngốc, thế mà gọi là thủ đoạn đáng à? anh làm đàng hoàng, chú trọng chất lượng và uy tín, thì liệu có phải nhận kết cục thảm hại thế này không?”

Anh họ bị tôi chặn họng, há miệng mà thốt nổi một câu phản bác. Nhưng trên mặt anh ta vẫn đầy vẻ bất phục, đôi mắt đỏ ngầu hung hãn trừng trừng tôi, ánh hệt như muốn tươi nuốt sống tôi vậy.

11

Ngày hôm sau anh họ bị cảnh sát đưa , bác cả lại vội vã tìm đến nhà tôi.

bước loạng choạng, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, hai mắt đầy tơ máu, chắc hẳn cả đêm không chợp mắt.

Vừa thấy tôi, như nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, quỳ sụp xuống, hai rẩy bấu chặt lấy ống quần tôi, nghẹn ngào van vỉ:

“Con à, xin con, cứu lấy anh họ con với! Nó biết rồi, thật sự biết rồi. Bây chỉ còn thiếu tờ giấy bãi nại của con thôi, ký rồi thì nó sẽ không bị giam nữa.”

dáng vẻ ấy của bác cả, trong lòng tôi dấy lên muôn vàn cảm xúc đan xen, nhưng nghĩ đến bao việc trước đây anh họ đã làm, cơn giận lại bùng lên mạnh hơn.

Tôi gắng kìm nén sóng gió trong lòng, lạnh lùng đáp:

“Bác cả, những anh ta đã làm, bác phải người ngoài, bác cũng rõ. việc cạnh tranh xấu, lừa dối khách hàng, đến toan tính phá hoại danh dự của nhà chúng cháu – tất cả đều anh ta tự chuốc lấy. Một tờ bãi nại có thể xóa sạch hết sao? Cháu thật sự không giúp .”

Bác cả nước mắt lã chã, trán không ngừng dập xuống nền nhà, vang lên những tiếng “cộc” trầm nặng.

“Bác biết nó , nhưng dẫu sao nó vẫn là anh họ của con. Nó còn trẻ, không thể thế mà bị hủy cả đời. Chỉ cần bị lưu lại án tích, đời nó như chấm hết. Con à, như bác cầu xin con.”

Người ta cạn lời, thường chỉ còn biết cười.

Anh họ làm đủ xấu ấy, lúc đó nghĩ gì đến tình thân. xảy ra lại mong một tờ bãi nại cứu vãn, đời nào dễ dàng thế!

Thấy tôi vẫn kiên quyết, bác cả quỳ mãi không đứng dậy.

Không khí trong phòng như đặc quánh lại, nặng nề đến nghẹt thở.

Một lúc lâu sau, mới ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, tuyệt vọng, khàn vì bi thương:

“Con à, bác xin con lần cuối. Bác hứa, chỉ cần con giúp, bác sẽ đưa nó về quê, vĩnh viễn không bao đến quấy rầy nhà con nữa. Sau này nó mà dám tái phạm, bác sẽ thay nó đến tạ tội. Tờ bãi nại này thật sự quan trọng, đó là cơ hội duy nhất của nó.”

Nói rồi, dường như gom góp hết chút sức lực cuối cùng, chống xuống đất, dập mạnh xuống sàn. Tiếng trầm nặng ấy từng nhịp gõ thẳng vào tim tôi.

Tôi cắn chặt môi, đến mức cắn ra một vệt trắng nhợt nơi khóe môi dưới.

Cuối cùng, tôi hít sâu một hơi, trong tiếng thở ra chan chứa bất lực và thỏa hiệp.

“Bác cả, nể tình bác, cháu đồng ý. Nhưng đây là lần cuối cùng. Mong anh ta thật sự biết hối cải, làm lại .”

Nghe vậy, ánh mắt vốn u tối của đại bá chợt lóe lên một tia sáng hi vọng.

vội ngẩng , nước mắt còn vương trên má, vì xúc động:

“Cảm ơn con… cảm ơn con. Bác nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo nó. sau này nó còn gây họa, con đừng nể tình thân nữa, để người ta đưa nó thẳng.”

12

Sau tiếp quản cửa hàng, chúng tôi lập tức bắt xử lý những việc còn lại.

tiên, tôi cho nhập toàn bộ hội viên cửa hàng của anh họ sang hệ thống bên mình, đảm bảo quyền lợi của khách hàng không bị ảnh hưởng.

Tiếp đó, tôi đích thân mang lễ vật đến từng nhà đã từng khiếu nại, chân xin lỗi và đưa ra phương án bồi thường thích hợp.

Sự tâm của tôi đã chạm đến nhiều khách hàng, họ lần lượt bày tỏ nguyện ý tiếp tục ủng hộ chúng tôi.

Câu nhanh chóng lan rộng khắp phố, rồi leo thẳng lên hot search. Chủ đề #Cửa hàng lâu năm giữ chữ tín# nhận sự quan tâm lớn.

Chỉ trong thời gian ngắn, danh tiếng cửa hàng chúng tôi vang xa, lượng khách mới tăng gấp ba lần so với trước.

Ngắm khung cảnh khách khứa tấp nập ra vào, tôi biết, những nỗ lực của mình không hề uổng phí.

Cùng lúc đó, mặt bằng bỏ trống nửa năm bên cạnh cũng treo lên tấm biển hiệu mới: “Chi nhánh – Tiệm Hoa Quả Tươi.”

(Hết).

Tùy chỉnh
Danh sách chương