Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Trong khoảnh khắc, một cơn giận không diễn tả bùng lên.

Được thôi.

Đã đi rồi thì đừng có quay .

Lục Vãn ngạt thở trong một nỗi bực bội, không liên lạc thêm , xoay người đến văn .

bước vào xử lý công , cô đã tiếng ồn họp bên cạnh. Là một cặp vợ chồng đang thủ tục ly hôn, người vợ đang khẩn cầu chồng mình đừng bỏ.

Người vợ giọng yếu ớt van nài: “Anh ơi, anh đừng ly hôn được không? thay đổi, không gặp lại anh ta đâu.”

Tình huống như vậy Lục Vãn đã gặp nhiều rồi.

Cô miễn dịch với mấy cảnh này. bên im lâu, sau đó lên giọng đàn ông bình tĩnh: “Tôi mệt rồi. Không ai mãi mãi đứng chờ một người quay lại cả.”

“Khi tôi quyết định ly hôn nghĩa là tôi đã không còn . Đã không thì còn bên nhau gì?”

Lục Vãn chết .

Chiếc bút trong tay rơi xuống đất.

Cô không không nghĩ tới Lục Hằng.

anh rời đi, cũng là vì… đã không còn ?

Rõ ràng đây là điều mà Lục Vãn từng mong muốn, khi thực xảy , lại chẳng dễ chịu chút nào.

giác nghẹn lại trong lồng ngực cứ dâng lên không ngừng.

Cô gần như không thở nổi .

Lục Hằng không cô?

Anh đã cô bao nhiêu năm như vậy, nói không là không ?

Lục Vãn muốn tự thuyết phục mình như thế. trong lại có một giọng khác lên.

Lục Hằng đi rồi, đi dứt khoát đến thế, nghĩa là… đã buông bỏ thật rồi.

Ngày hôm đó, Lục Vãn bị giằng xé giữa hai xúc mâu thuẫn.

Tối mới đến nhà.

đẩy cửa, cô đã giọng mẹ nuôi đang gọi điện trong bếp.

“A Hằng, ông nội con vẫn ổn chứ? Đợi bên này lo xong hết, mẹ với bố qua Nam Kinh chơi với con.”

là đang nói A Hằng,

Lục Vãn khựng lại, không trở ngay mà đi thẳng vào bếp.

Cô đưa tay , hiệu cho mẹ nuôi đưa điện thoại cho mình.

cầm máy, giọng nói mang theo nụ cười dây bên kia liền lên.

“Ổn lắm ạ. Mọi người mà rảnh thì qua đây chơi một chuyến.”

Ánh mắt Lục Vãn chợt lóe lên.

Hình như đã lâu rồi cô chưa giọng Lục Hằng vui vẻ như vậy.

Rõ ràng mới chỉ một ngày không gặp, mà lại như đã cách biệt ba năm.

Lục Vãn ngừng lại một lúc mới chậm rãi mở miệng: “A Hằng, lại chặn chị?”

dây bên kia im rõ ràng một chút, sau đó là giọng điệu thản nhiên Lục Hằng.

“Chắc là bấm nhầm thôi.”

Bấm nhầm?

Lục Vãn nheo mắt lại, định nói gì đó thì điện thoại bỗng lên giọng một người phụ nữ trong trẻo.

“Đến giờ ăn rồi.”

Giọng nói bình thường lại khiến cảnh giác trong lòng Lục Vãn bùng lên tức thì.

Cô nhíu mày, giọng mang theo chất vấn: “Bên cạnh lại có phụ nữ?”

“Chính là người lần trước nói đó. còn , cúp máy trước nhé.”

Lục Hằng cắt ngang, dập máy đầy qua loa.

Âm thanh tút tút lạnh lùng lên trong tai Lục Vãn.

11

Nam Kinh.

Trong một căn nhà tứ hợp viện mang đậm phong cách Trung Hoa cổ điển.

Lục Hằng cúp máy, lịch gật với Khê gọi anh ăn cơm: “Được rồi.”

Người phụ nữ ấy có đôi mắt đào hơi xếch, đồng tử màu nâu nhạt nhìn nghiêng sang, kết hợp với gương mặt lạnh tanh, khiến người đối diện vô thức khó gần.

Nhan sắc và khí chất cô tạo thành một đối lập rõ rệt.

Nếu là trước đây, khi gặp Khê, hẳn Lục Hằng không nhịn được mà thán một câu: “Đúng là thế giới nhỏ thật.”

Đàn chị khóa trên, đồng thời là họa sĩ anh từng ngưỡng mộ, lại chính là đệ tử ông nội mình.

bây giờ, anh chẳng còn tâm trạng đâu mà nói chuyện.

Mới chỉ mười mấy tiếng trôi qua, vậy mà khi lại giọng Lục Vãn, lòng anh vẫn không khỏi chua xót.

Không đâu, rồi ổn thôi.

Lục Hằng tự điều chỉnh lại xúc, bước đến bàn ăn và ngồi xuống. Ông nội ngồi vị trí chủ tọa, gương mặt tràn đầy niềm vui:

“Cháu trai, ăn nhiều vào nhé. Tay nghề dì Trương khá đấy.”

Dì Trương là người giúp lâu năm, vẫn luôn chăm sóc cho ông.

Lục Hằng khẽ mỉm cười: “Vâng, ông nội.”

Ngồi đối diện anh là Khê.

Ông nội liếc nhìn hai người một lượt, rồi nói:

“Dạo này Khê rảnh không? Nếu rảnh thì dẫn cháu trai ông ngoài quen một chút. Nó còn lạ nước lạ cái, đi đâu dễ bị lạc.”

Tim Lục Hằng khựng lại một nhịp.

Anh thà tự đi còn hơn. Sau một ngày tiếp xúc, Lục Hằng nhận Khê quá kiệm lời, cạnh nhau lúc nào cũng bao trùm bởi không khí im ắng.

Anh định mở miệng chối thì Khê đã nhanh chóng gật , giọng điềm tĩnh, không chút xúc: “Vâng, sư phụ.”

Lục Hằng đành nuốt lại lời định nói.

Ông nội đã có tuổi, ăn uống xong trò chuyện đôi ba câu thì được dì Trương dìu đi nghỉ.

Bầu trời bên ngoài đã sẫm tối.

Lục Hằng khẽ chào Khê rồi quay . Ban ngày, cô đã đưa anh đi dạo một vòng quanh viện.

Nơi này là căn nhà cổ theo lối tứ hợp viện Trung Hoa.

Sân ngoài lát đá cuội, cây cối xung quanh xanh tốt rậm rạp. Buổi tối có gió nhẹ, đứng ngắm hoàng hôn thật dễ chịu.

anh mang phong cách cổ kính, phần lớn nội thất đều gỗ nguyên khối.

Đẩy cửa sổ gỗ , còn có mơ hồ nhìn dòng sông Tần Hoài phía xa.

Thật là tĩnh giữa chốn ồn ào.

Lục Hằng biết ông nội là người có tiếng, không ngờ lại là một trong những đại gia giới tranh thủy mặc, danh tiếng không nhỏ vùng Nam Kinh.

Mọi người vẫn thường gọi ông là “Lão gia tử họ Chu.”

Anh đứng ngắm cảnh một lúc rồi khép cửa sổ, đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.

nằm trên giường mãi mà không tài nào chợp mắt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương