Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

Anh vốn cố chấp, lần cô tổn thương, chắc dùng cách để tự bảo vệ .

Càng nghĩ, Lục Vãn càng xót xa, chỉ hận không lập tức bay ngay đến Nam Kinh tìm anh.

Thậm chí, nếu mẹ không chịu , cô cũng sẽ tự đến Nam Kinh tìm, kiểu gì cũng tìm ra.

Mẹ Lục ánh mắt kiên định của gái, cùng cũng chỉ biết thở dài: “ rồi, mẹ cho .”

Sau sắp xếp ổn thỏa công việc ở văn phòng luật sư, Lục Vãn liền mang theo địa chỉ của Lục Hằng bay thẳng đến Nam Kinh.

Máy bay từ từ cất cánh.

Tầng mây trắng xóa trải dài thiên đường.

Ngồi trong khoang, Lục Vãn cảm cũng dần nhõm.

A Hằng…

Rất nhanh thôi, cô sẽ gặp anh.

Một ngôi nhà nhỏ ở Nam Kinh.

Mấy rong ruổi du lịch đã khiến ông nội hài , cùng Lục Hằng cũng có nghỉ ngơi.

Những lúc rảnh rỗi, anh liền cùng Thẩm Khê ngồi nghe ông nội giảng dạy.

“Cầm bút cần chú ý tay thả lỏng, bàn tay rỗng, cổ tay giữ thẳng, năm ngón đồng lực…”

Vì Lục Hằng mới nhập môn, ông chỉ dạy những điều cơ bản.

Trong đó, Thẩm Khê chăm chú luyện vẽ cạnh, không phân tâm chút nào.

Nghe lời giảng, Lục Hằng cũng bắt đầu luyện vẽ trúc xanh, từng nét từng nét đều còn non nớt.

Trước đây, anh chủ yếu vẽ minh , tranh concept, chưa từng quốc truyền thống nên vẫn còn lạ lẫm.

nét cùng vừa hoàn thành, tai vang lên giọng nhàng của Thẩm Khê: “Không tệ.”

chính thần tượng khen ngợi.

Lục Hằng không giấu niềm vui trong .

Ngẩng đầu lên, anh Thẩm Khê đang cạnh, đôi lông mi cong cong cánh bướm, dưới hàng mi là ánh mắt đầy tán thưởng.

“Cơ bản của em rất vững.”

Đây là lời khen vô cùng cao quý.

Bởi vì Thẩm Khê là một trong những sĩ có trong giới vẽ minh .

không ngoa, bất cứ ai vẽ truyện tranh hay hoạt hình đều biết đến cô.

Vậy một năm trước, cô đột ngột biến mất khỏi mạng xã hội.

Không ai biết cô đang ở đâu.

Không ngờ… cô lại là trò của ông nội, đang âm thầm quốc .

Lục Hằng mỉm cười đáp lại: “Em vẽ từ nhỏ nhưng dạo bỏ bê nên tay nghề cũng kém đi nhiều.”

15

Sau trưởng thành, Lục Hằng luôn làm công việc Coser, việc vẽ vời cũng vì thế bỏ bê không ít.

Thẩm Khê chỉ “ừ” một , sau đó lại vùi đầu vào thế giới hội của riêng .

Lục Hằng lén liếc cô một cái, môi mấp máy định gì đó, nhưng cùng vẫn nuốt lại câu hỏi về lý do vì sao cô lại rút khỏi mạng xã hội.

Hai không thân, hỏi chuyện thật quá đường đột.

Sân nhỏ lại rơi vào tĩnh lặng.

Gió lạnh mang theo hơi sương len tán cây lướt họ.

Ông nội rít lên một , kéo áo sát lại , lẩm bẩm: “Tháng mười một sắp đến, lại lạnh thêm rồi.”

Lục Hằng nhíu mày, đặt bút xuống, đề nghị: “Ông ơi, hay là vào trong đi, kẻo ông lại cảm mất.”

Ông nội không để tâm, khoát tay : “Việc nhỏ !”

ông cố chấp không chịu nghe, Lục Hằng cũng đành bó tay, bèn liếc sang phía Thẩm Khê, ra hiệu.

Ông nội có chút kiêng dè Thẩm Khê, chỉ có để cô ra tay.

Nhận ánh mắt đó, Thẩm Khê chầm chậm dậy, nhàng đỡ lấy cánh tay ông, động tác dịu dàng dứt khoát.

Ông nội không còn cách nào khác, đành lắc đầu lên, giọng lẩm bẩm vừa trách móc vừa vui vẻ: “Hai đứa , mới có mấy thôi đã cái kiểu liên minh để chống ông rồi.”

chẳng khác gì một đứa trẻ làm nũng.

Lục Hằng theo dáng điệu của ông, một tay khoanh sau lưng, một tay đỡ lấy, lắc đầu ra chiều chững chạc: “Ông ơi, đừng cà kê nữa, mau vào nhà thôi.”

Thẩm Khê dáng vẻ đó chọc cười, nơi đuôi mắt cũng dịu dàng cong lên.

Lục Hằng vô tình đối mặt với đôi mắt màu hổ phách , nhất thời bối rối, không hiểu sao lại lúng túng.

Anh ho một : “Vào nhà thôi.”

Sau dọn dẹp xong rồi trở vào, ánh mắt anh lướt bức tường, bất giác dừng lại trên chiếc lịch điện tử.

28 tháng 10 năm 2024.

Chỉ còn ba nữa là đến Lục Vãn kết hôn.

Trái tim Lục Hằng nhúng vào làn nước lạnh.

Một nỗi chua xót không gọi tên dâng trào trong .

Rõ ràng đã luôn cố gắng quên đi nhưng chỉ cần có một chút thời gian rảnh, ký ức lại ào về lũ tràn.

Vừa đưa ông nội về phòng xong, Thẩm Khê quay lại, vừa rẽ góc hành lang đã trông cảnh đó.

đàn ông đó, sắc mặt trắng bệch, đuôi mắt ửng đỏ, ánh sâu thẳm chất chứa nỗi buồn không sao tả nổi.

Ánh hoàng hôn ngoài cửa kính chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đẹp đến mức mong manh chỉ cần chạm là sẽ vỡ tan.

yên thật lâu, không lên làm phiền.

Chỉ lặng lẽ quay về thư phòng vẽ lại khoảnh khắc .

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

Thẩm Khê đặt nét vẽ cùng trên màn hình máy tính bảng, trong tranh, trong mắt thoáng một tia mơ hồ.

Lần đầu tiên cô muốn tìm hiểu về một đàn ông.

Muốn biết những câu chuyện ẩn sau đôi mắt của anh và cả quá khứ anh cất giấu.

tranh thêm một lúc, cô chạm ngòi bút vào màn hình, cùng… vẫn cất bức tranh vào thư mục ẩn.

Cô đặt máy xuống, bước đến cửa sổ. xuống sân, Lục Hằng đang đó gọi điện thoại, vẻ mặt có chút khác thường.

Đúng lúc , Lục Hằng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt giao nhau.

Anh thoáng sững , sau đó mỉm cười, gật đầu chào.

Thẩm Khê cũng gật đầu đáp lại.

Sau vài giây lưỡng lự, cô quyết định xuống dưới xem có chuyện gì.

Lúc , Lục Hằng đang nghe mẹ Lục dặn dò trong điện thoại: “A Hằng à, nếu chị có đến tìm thì đừng để ý tới nó…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương