Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thành thật nói, Lục Vãn đồng quen Chu Hoài một phần là để né tránh cảm dành cho Lục Hằng, phần khác là vì đến tuổi lập gia đình, đúng lúc Chu Hoài xuất hiện, điều kiện đôi cũng phù hợp để tiến tới nhân.
Nhưng… cô có thật anh ta không?
Câu trả lời là một dấu hỏi lớn.
nhân không phải trò đùa.
Khoảng thời gian ở Chu Hoài càng khiến Lục Vãn cảm thấy hoang mang. Tính khí thiếu gia, ích kỷ, những thói quen khó chịu anh ta từng chút một bộc lộ rõ ràng.
Cô thật sống đời với người đàn ông này ?
Khi Lục Vãn còn đang do dự, MC lại lên lần nữa: "Cô dâu, cô có đồng chú rể đứng cạnh mình không?"
Chu Hoài dường như nhận ra điều gì . Bàn tay đặt trên tay cô siết chặt hơn, giục nhẹ: "Vãn Vãn, mau trả lời đi."
Lục Vãn như choàng tỉnh.
Không.
Cô không .
Cô không người đàn ông này.
Bàn tay đột ngột rút về, ánh cô đầy giằng xé, giọng nói cũng mang theo đau đớn: "…"
Cô liếc hàng ghế dưới, nơi mẹ hai đang nhìn lên với ánh mong chờ.
Câu " không đồng " chạm đến môi đã lập tức bị nuốt ngược trở lại.
Cô vẫn tiếp tục hoàn thành nghi thức một cách đầy máy móc.
Lục Vãn trở về nhà trong trạng thái kiệt quệ xác lẫn tinh thần.
ngồi phịch sofa, cô liền thả lỏng toàn thân.
Ngay cạnh, chiếc sofa lún .
Là Chu Hoài. Anh ta im lặng rất lâu, cuối cùng mới nặng nề cất : " có gì lúc ở lễ cưới?"
Đối diện với ánh thất vọng anh ta, Lục Vãn im lặng một lúc, giọng khàn khàn: "Xin lỗi… vẫn không anh."
Ngày , chính Chu Hoài là người theo đuổi cô.
Cô từng nói thẳng rằng mình không anh ta, tìm một người để kết .
Vậy Chu Hoài vẫn cười:
"Không , lâu ngày rồi cũng sẽ có cảm thôi."
Và thế là, hai người bắt đầu quen nhau.
Nghe đến đây, sắc mặt Chu Hoài trắng bệch. Môi anh ta run nhẹ: "Nhưng mấy tháng qua, đối xử với anh rất tốt… Tốt đến mức anh tưởng đã anh rồi."
nhau ba tháng đã tuyên kết .
Món hồi môn là 1,88 triệu tệ, một căn nhà và vô số trang sức vàng bạc.
Người ta thường nói, tiền phụ nữ ở đâu thì trái tim họ ở .
Lẽ nào… tất những điều không phải là ?
Lục Vãn đáp, giọng tàn nhẫn: " không phải … là áy náy."
"Xin lỗi. không anh."
" sẽ đến nhà anh xin lỗi đàng hoàng, cũng sẽ bồi thường thỏa đáng."
Chu Hoài siết chặt nắm tay, đỏ hoe, giọng gằn lên: "Đừng hòng lại sính lễ!"
"1,88 triệu với căn nhà… anh giữ hết!"
"Được."
Lục Vãn gật đầu ngay, như sợ anh ta đổi : "Coi như phí chia tay."
Mọi chuyện kết thúc rất nhanh.
Gia đình Chu Hoài sau khi biết nhà họ Lục không đòi lại tiền cũng không lớn chuyện.
cứ thế tan vỡ.
Mẹ Lục thở dài: "Đang yên đang lành lại đòi cưới, giờ lại bảo thôi, con gái à, rốt cuộc con bị vậy?"
Lục Vãn nhìn mẹ, trong lộ rõ vẻ áy náy, giọng trầm : "Con xin lỗi, mẹ."
Ngập ngừng một lát, cô mới cất lời: "Mẹ… mẹ có cho con địa A Hằng được không?"
Dạo gần đây, Lục Vãn cố gắng liên lạc với Lục Hằng nhưng đều không có hồi âm.
đắc dĩ, cô đành hỏi mẹ.
Mẹ Lục chau mày, cảm thấy có điều không ổn, giọng cảnh giác: "Con hỏi gì? A Hằng chẳng phải Tết nào cũng về thăm nhà ?"
14
Lại đợi đến Tết mới về nhà?
Sắc mặt Lục Vãn chợt tối sầm lại như bầu trời ngờ kéo mây đen, giống hệt một người vợ phát hiện chồng ngoại .
Không ổn chút nào.
Mẹ Lục thoáng cảm thấy có điều thường, một khả năng hiện lên trong đầu khiến buột miệng: “Con hủy … chẳng lẽ là vì A Hằng?”
Lục Vãn ngẩn người, theo phản xạ phủ nhận nhưng cổ họng cô nghẹn lại, không thốt ra cứ lời nào.
Bởi vì… đúng là cô đã có cảm nam nữ với A Hằng.
Mẹ Lục lập tức hiểu rõ mọi chuyện, giận đến run rẩy ngón tay, thẳng vào Lục Vãn, giọng run lên vì tức giận: “Đồ súc sinh! Mày dám nảy sinh thứ cảm với trai mình à? Tao chết mày!”
nói, đảo khắp nơi tìm đồ để .
Một tay cầm cây cán bột, giơ cao dọa dẫm: “Biết sai chưa hả?”
Lục Vãn liếc nhìn mẹ, lại liếc sang cây cán bột rồi ngờ quỳ sụp , giọng đầy khẩn cầu: “Mẹ, mẹ con đi… nhưng xong… nhớ cho con địa A Hằng.”
Câu nói ấy khiến mẹ Lục càng giận điên người. vung tay lên, cây gậy gỗ giáng thẳng vai Lục Vãn.
“Bốp!”
va chạm vang lên nặng nề.
Lục Vãn nghiến răng chịu đựng, không hề kêu lên một .
có những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán là chứng minh được cú ấy đau đến nhường nào.
Mẹ Lục cũng sững người, khẽ lẩm bẩm hỏi: “Con gái à, con không né?”
Lục đau lòng đến tột độ mắng vợ: “ lại ra tay nặng như vậy? Lỡ hỏng thì biết ?"
"Nếu con bé thật có đến với A Hằng… tôi là người đầu tiên đồng đấy."
"Thằng bé tốt hơn Chu Hoài gấp mấy lần. ngoan lại hiếu thảo.”
“Phi!”
Mẹ Lục hừ lạnh một : “Tôi không đồng ! Ông thích thì được gì? A Hằng nó không thích con bé. Con bé cứ bám nó thì sau này còn người nhà với nhau nữa?”
Câu nói này như bóc tách được sợi dây rối rắm trong lòng Lục Vãn suốt tám năm trời.
Thì ra… mẹ không phản đối.
Cô như bừng tỉnh, lập tức lên : “Mẹ, cho con một cơ hội được không? Để con đi giành lại A Hằng.”
Nghĩ tới chuyện A Hằng từng nói đã có bạn gái, lòng cô lại rối bời.
Chắc chắn là anh nói dối.