Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bắt người cần có chứng cứ.
Vừa rồi cậu nói nhiều thế, tất cả đều là suy đoán, cậu có chứng cứ thực chất không?”
Tôi hơi ngơ.
“ hành hạ mèo đấy thôi, chẳng phải chứng minh hắn tâm biến thái sao?”
Cảnh sát Tiểu Lâm bắt đầu chỉnh tôi.
“Thứ nhất, chuyện cậu nói về đơn tố cáo ngược đãi vật, chúng tôi khi xác minh cũng có nghe, nhưng không có bằng chứng chứng minh thật làm việc đó.
Thứ hai, cho dù chuyện hắn ngược đãi vật là chắc như đinh đóng cột, cũng không có nghĩa vấn đề tâm của hắn nghiêm trọng đến mức như cậu nói.
Hơn nữa, cho dù hắn có vấn đề tâm nghiêm trọng, cũng không có nghĩa hắn giết Tô Vĩ.”
Phân tích chuỗi mắt xích của cảnh sát Tiểu Lâm khiến tôi đờ người.
Nhưng tôi vẫn tự biện hộ thêm vài cho phát hiện của mình, tôi tiếp tục lái trọng tâm chuyện về “thuyết cơ chữ máu”.
“Nhưng phân tích từ cơ ‘ sao hung thủ lại chữ máu’, thật hướng đến một mình thôi ?
Như vậy chẳng phải có thể xác định là hung thủ sao?”
“ không xét các chứng cứ , nói đến chữ máu, quả là nghi phạm lớn nhất.
Nhưng cũng có khả năng…”
“Khả năng gì?”
“Cũng có thể là cậu tìm sai cơ rồi.”
“Ý anh là, hung thủ có thể không phải tâm biến thái dùng máu của A Vĩ viết chữ đó sao?”
Cảnh sát Tiểu Lâm lấy giấy bút ra, tôi nghe tiếng đầu bút bi lướt trên mặt giấy thô sột soạt.
“Tư duy của cậu không sai.
Hung thủ làm càng nhiều ở hiện trường tội phạm, khả năng lại sơ hở càng lớn.
Kì công viết chữ máu dưới bức tường phòng khách, phía sau nhất định có do của hắn.
Mục đích hung thủ lại chữ máu là gì?
Khả năng thứ nhất, cũng là ta vừa bàn, khoe khoang bản thân, khiến cậu sợ hãi.”
“Còn khả năng nào không?”
Từ giọng điệu đoán được, anh đã nghĩ tới khả năng .
Tôi cố gắng hồi tưởng tình cảnh từ lúc án phát sinh đến khi phát hiện xác 💀, chợt lóe lên ý tưởng.
“Có thể nào, nội dung chữ máu viết gì không quan trọng, chính bản thân chữ máu quan trọng?”
“ vậy.”
Có vẻ tôi nghĩ cũng chính là cảnh sát Tiểu Lâm nói.
Anh vừa viết khả năng này lên giấy vừa nói:
“Cậu còn cậu giao đồ báo án chứ?
Cậu ta gọi cảnh sát không phải phát hiện xác 💀 phòng, nhìn chữ đỏ loang lổ trên tường.
Ta giả định không có hàng chữ đó, xảy ra chuyện gì?”
“Cậu giao đồ không nhận ra vấn đề ngay, phải vào đến tận phòng của A Vĩ xác 💀.
Cũng có thể cậu ta không vào, mở cửa nhìn một cái, bên không có ai, thế là mặc kệ cũng nên.”
“ vậy.
xuất hiện của cậu giao đồ là một kiện bất ngờ, tạm chưa bàn tới.
sáng hôm đó bạn gái yêu xa của Tô Vĩ không nghĩ đến việc nhờ cậu ta vào xem, cậu khi nào xác 💀 của Tô Vĩ được phát hiện?”
Hôm đó là thứ Sáu, điện thoại cậu ta hết pin tắt máy, tôi gọi cậu ta ở nhà không đáp, có thể nghĩ cậu ta dậy tôi rồi ra ngoài chơi, này cũng hợp với tác phong thường ngày của A Vĩ.
Biết đâu phải đợi đến thứ Hai tuần sau vào giờ làm, có người không ổn.
Cảnh sát Tiểu Lâm nói:
“Do đó khả năng thứ hai là hung thủ xác 💀 được phát hiện ngay lập tức.”
Tôi trầm ngâm một lúc.
“Nhưng cách nói này cũng có nghi vấn.”
“Cậu nói .”
“Theo lời anh, hung thủ có lẽ không đoán được bạn gái yêu xa của A Vĩ nhờ cậu giao đồ đến xem vào buổi sáng hôm sau.
không có đoạn chen ngang này, hắn thật xác 💀 được phát hiện nhanh, lại chữ máu cũng vô dụng thôi !
Tôi lại không nhìn .”
không có cậu giao đồ xui xẻo kia, tình hình thực tế hẳn là tôi theo thói quen dậy, làm gì thì làm.
Lưu hay không lưu chữ máu không gì nhau.
một kẻ mù phát hiện xác 💀 ngay, hung thủ phải áp dụng biện pháp .
Cảnh sát Tiểu Lâm cũng tán đồng ý của tôi.
“Hợp .
Nhưng cũng có thể hung thủ vốn sắp đặt tiết mục phát hiện xác 💀 vào sáng hôm sau, ví dụ như kiếm cớ đến gõ cửa chẳng hạn.
Còn xuất hiện của cậu giao đồ là trùng hợp theo ý hắn thôi.”
Nói xong, chính anh cũng chỗ kỳ quặc của thuyết này.
hung thủ thật có sắp đặt như thế, ví dụ tự mình kiếm cớ tìm A Vĩ đến nhà, cần chi phải thừa tác lại chữ trên tường?
cần thêm mấy bước là phát hiện xác 💀, nhau chẳng qua sớm vài phút hay muộn vài phút.
“Ừm… có vẻ khả năng thứ hai có thể loại bỏ.” Tôi nói.
“ vậy.”
Nói xong, hai chúng tôi cùng rơi vào trầm mặc rất lâu, đều bị đố này làm khó.
Đột nhiên, cảnh sát Tiểu Lâm đập tay một cái, như sực tỉnh.
“Gì, gì thế?”
Tôi giật mình.
“Hóa ra là vậy!
Tôi hiểu rồi!”
giọng của viên cảnh sát trẻ lộ ra vẻ phấn khích.
“Anh giải ra lời đáp rồi?”
“ là một phỏng đoán, nhưng trực giác mách bảo tôi lần này đoán .
Giờ tôi phải quay về đội, liên quan đến việc tra thu thập chứng cứ đối với nghi phạm, tôi không thể nói nhiều với cậu.
Nhưng tôi phải cảm ơn cậu, hướng nghĩ cậu nêu ra đã cho tôi gợi ý rất lớn!”
Cảnh sát Tiểu Lâm còn chưa uống xong cà phê đã vội vã rời .
Lần nữa gặp anh là chiều hôm sau, tại phòng hỏi cung của đồn cảnh sát.
Anh mang đến cho tôi hai tin.
Càng sau càng gây sốc.
Thứ nhất.
Hung thủ giết A Vĩ là Nghiện Khói.
Thứ hai.
Nghiện Khói đã tối qua.
07
“Nghiện Khói rồi?”
Tôi vô cùng kinh hãi, đầu óc rối bời.
Khi mấy cảnh sát xuất hiện công ty, nói cần tôi phối hợp tra, tôi tưởng họ đã bắt được hung thủ giết A Vĩ, không ngờ lại được báo tin chấn như vậy.
phòng hỏi cung, cảnh sát Tiểu Lâm ngồi đối diện tôi, bên cạnh là một cảnh sát .
“Anh ta thế nào?”
Tôi hỏi.
Cảnh sát Tiểu Lâm nói:
“Ngộ độc khí ga.”
“Là tai nạn hay là…”
Cảnh sát Tiểu Lâm không trả lời hỏi của tôi.
Giọng anh nghe vẫn như mấy lần , bình tĩnh không gợn sóng.
“Pháp y suy đoán thời gian tử vong của Nghiện Khói là từ 1 giờ đến 3 giờ rạng sáng đêm qua, nguyên nhân tử vong là ngộ độc khí CO.
Chúng tôi phát hiện van đường ống khí ga bếp bị mở.
cơ thể Nghiện Khói xét nghiệm ra thành phần thuốc ngủ.
Qua rà soát mốc thời gian, chúng tôi phát hiện cậu là người cuối cùng còn Nghiện Khói sống.”
“Tôi?”
Tôi đến nói khi hút thuốc của Nghiện Khói—
“Hôm qua còn nói chuyện với A Vĩ, giờ cậu ta đã là người .”
Lúc này tôi cũng có cảm nhận y như vậy.
Tối hôm qua tôi còn uống rượu với Nghiện Khói, hôm nay đã âm dương đôi ngả.
Cảnh sát Tiểu Lâm gõ nắp bút lên bàn, nói:
“Kể từ lúc hai người gặp nhau tối qua.
Thời gian?”
“Tầm 7 giờ tối, có thể muộn hơn một chút, tôi không rõ.
Địa điểm là một quán nướng gần công ty, họ chắc có ghi nhận tiêu dùng, có thời gian chính xác.”
“Nói gì?”
Tôi cố gắng lại.
“Đều là chuyện rất thường.”
“Nói cụ thể.”
“Chủ yếu là lại và phàn nàn về con người A Vĩ, rốt cuộc chúng tôi hẹn uống rượu tối qua chủ yếu là tiễn A Vĩ.
Nói vài chuyện xảy ra công ty, còn lại không có gì.”
“Đã nói đến cái của Tô Vĩ, vậy cậu có nêu với Nghiện Khói phân tích về vụ án không?”
Cảnh sát Tiểu Lâm hỏi.
“Ý anh là gì?”
“Ví như chiều qua, cậu nói với tôi.”
Cảnh sát nhắc.
Tôi chợt hiểu ra, liên tục gật đầu.
“Ừm.
Tôi nghĩ rằng Nghiện Khói có chứng cứ ngoại phạm xác thực, vậy thì anh ta cũng như tôi, là người vô can bị lôi vào thôi.
Nói với anh ta chuyện này, chắc không sao.”
“Cụ thể đã nói gì?”
Cảnh sát truy hỏi.
“Gần như gì tôi nói với anh hôm qua.
Tôi đưa cho anh ta cái thuyết ‘ là hung thủ’ của tôi, nói anh không tán thành.
Còn nói cùng cảnh sát Tiểu Lâm anh loại bỏ khả năng thứ hai.
Ồ, rồi!”
Tôi ra rồi.
“Tôi còn bảo Nghiện Khói rằng A Vĩ chẳng bao lâu nữa có thể nhắm mắt.
Anh ta hỏi sao vậy, tôi bèn nói với anh ta rằng cảnh sát Tiểu Lâm anh đã có manh mối, e là chẳng bao lâu tóm được hung thủ.”
Cảnh sát Tiểu Lâm và cảnh sát bên cạnh trao đổi ánh mắt, hạ giọng xác nhận với tôi.
“Cậu chắc cậu đã nói với anh ta lời như vậy?”
Tôi khẳng định gật đầu.
“Lúc đó Nghiện Khói có phản ứng bất thường gì không?”
Tôi gãi mặt, đỡ chiếc kính râm.
“Anh ta ngập ngừng rất lâu rồi nói ‘Ồ, vậy à, tốt quá’.
Tôi còn lạ, bắt được hung thủ lẽ ra anh ta phải vui chứ?
Chúng tôi lại nói chuyện thêm một lát, không lâu sau, Nghiện Khói bảo hơi buồn ngủ về nhà nghỉ, chúng tôi thanh toán rồi tách ra.”
“Mấy giờ thì rời ?”
“Độ 9 giờ.
Xin hỏi, chuyện này có liên quan gì đến cái của Nghiện Khói không?”
Tôi nghe hai cảnh sát bên kia khẽ thì thầm, một phút sau, cảnh sát Tiểu Lâm nói với tôi:
“Chúng tôi có đầy đủ do nghi ngờ, Nghiện Khói biết tội ác của mình sắp bại lộ nên sợ tội tự sát.”
“Nhưng Nghiện Khói chẳng phải có chứng cứ ngoại phạm xác thực sao?”
Thời điểm tử vong của A Vĩ là vào khoảng sau 11 giờ 20 tối, vào thời điểm đó, Nghiện Khói đang nướng ở quán vỉa hè, mãi đến gần 12 giờ rời .
Ông chủ quán nướng và mấy vị khách đều anh ta.
Chẳng lẽ mấy người đó làm chứng gian?
“Không, chúng tôi đã tra, người làm chứng ngoại phạm cho Nghiện Khói đó không quen biết anh ta, lời chứng đáng tin.”
“Rốt cuộc là thế nào?”
“Cậu phải tự hỏi mình một , sao cậu cho rằng Tô Vĩ bị giết vào khoảng sau 11 giờ 20?”
“Còn gì nữa, chẳng phải do pháp y kiểm tra ra sao?”