Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trang điểm lung linh, tới dưới công ty "tình cờ", Cố Dã cùng Hoắc .
Hoắc đang nói đó, mặt Cố Dã vẫn dửng dưng.
tôi, Hoắc khựng . Đúng lúc đó, chiếc xe nhỏ mất lái thẳng về phía họ.
"Cố Dã!"
Tôi lập tức tới, đẩy anh xa. Vì dùng sức quá mạnh, anh suýt ngã dập mông.
"Không chứ?" – tôi xoay anh vòng kiểm tra.
"…Tôi không , bò à? Mạnh ghê."
"Tôi đây mỹ nhân cứu anh hùng, sống cười lên cái coi."
Tôi liếc qua tài xế, hắn từ từ lùi xe bước , lưng Hoắc .
Tôi nhíu mày: "Anh cho người đâm hả? Anh điên à?"
Hoắc tôi run rẩy: "… thật sự không phải … của tôi sẽ không chọn người đàn ông khác trong khoảnh khắc tử."
Tôi siết nắm , kìm cơn giận.
"Anh bám theo tôi lâu vậy, không phải đã rõ ? Tôi đã nói Phương không nữa. Anh làm mấy trò này ý nghĩa ?"
Hoắc bỗng nổi điên: "Phương đâu ?! Tôi phải tìm cô ấy bằng cách nào?!"
Anh định chụp tôi, Cố Dã hất .
"Anh Hoắc, xin tự trọng."
Nhưng Hoắc như điên dại, mắt đỏ ngầu, gào lên: "Nói ! Phương ở đâu?! Nếu cô ấy thể , tôi cũng thể tìm cô ấy đúng không?!"
Hắn qua Cố Dã. Tôi đang định tung cú móc hàm … bùm, Hoắc cú đá bay xa.
Mãi Hoắc mới lồm cồm dậy , tài xế vội vàng chạy tới đỡ.
Cố Dã thu chân đẹp như phim hành động, giọng lạnh tanh: "Anh Hoắc, thần kinh vấn đề nên bệnh viện điều trị. Chạy loạn ngoài đường gây nguy hiểm cho công cộng, xử lý đó."
Nói xong, anh không thèm liếc Hoắc đang lảo đảo, mà nắm cổ tôi, dứt khoát quay người bỏ .
đoạn xa, Cố Dã kéo tôi dưới tán cây.
"Đầu óc vấn đề à? Nguy hiểm vậy mà vẫn lên. Lần nào cũng vậy, không sợ mình gặp chuyện hả?"
Tôi cổ vừa buông, hơi tiếc nuối, nhưng vẫn cười hì hì: "Tôi đây hành động nhanh hơn suy nghĩ mà, anh gặp nguy hiểm tôi chắc chắn sẽ liều mạng cứu."
"Tôi tự tránh , không cần cứu."
"Không , nhỡ anh hoảng quá đơ , tôi nỡ anh thương."
Cố Dã im re.
Ánh mắt bất lực tôi, nhưng trong mắt thoáng dao động.
Tôi cười, tiến thêm bước, khoảng cách hai người chỉ vài centimet.
Ngẩng đầu: "Này, Cố Dã, tôi cứu anh , anh phải nên báo đáp chút đó không?"
Anh cúi đầu, tôi chằm chằm rất lâu.
" muốn ?"
Tôi chớp mắt: "Tuần nhật tôi, anh tới mừng nhật với tôi nha?"
nhật do mình tự quyết thôi, cần ngày nào cũng biến thành nhật .
Cố Dã không trả lời ngay, tôi rướn sát thêm, giọng nũng nịu: " không?"
Hệ thống xen ngang: "Cô giả tạo quá không, ẻo lả mức tôi nổi da gà ."
"Mày đừng xía vào, đàn ông ai chịu nổi mỹ nhân làm nũng chứ."
Quả nhiên Cố Dã hơi ngượng, quay mặt , hừ khẽ: ". Tối thứ hai tuần , tôi đón ăn."
Tôi giơ làm chữ V về phía hệ thống.
Nó: "…"
Ha, đàn ông.
màn “mỹ nhân cứu anh hùng”, Cố Dã rõ ràng nhiệt tình hơn hẳn.
Nhắn tin không kiểu mười câu trả lời câu nữa.
Hỏi áo nào đẹp, anh cho ý kiến ngay.
tối nhắn chúc ngủ ngon, chúc mơ đẹp.
Không gọi hẹn hò gọi nữa.