Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có thời gian rảnh, anh vượt nửa thành phố thăm tôi. Tôi bận học, anh rủ đi ăn, đi chơi. dắt tôi đi tham quan Học viện Trung ương vài lần.
“Trân Châu phải cố gắng, năm chính sẽ dắt anh đi tham quan trường .”
Trời ơi, Học viện Trung ương, thánh đường trong lòng dân . Chuyến đi Bắc Kinh mở toang cánh cửa thế giới của Du tôi thấy: bạn học của anh, trường học, chuyên ngành, tương lai.
Anh nỗ hơn tôi tưởng, và muốn kéo tôi chạy cùng anh. Tôi sao dám lơ là. thể phụ lòng bố mẹ, thể phụ lòng anh, thể phụ lòng chính mình.
Thầy dạy trong tranh của tôi có cái gọi là “linh khí mộc mạc”. Tôi chả hiểu nó là , chỉ biết mình phải nỗ gấp bội.
Có lần áp quá, tôi gọi Du lúc một sáng. Anh cứ ủi mãi khi tôi ngủ quên. Sáng tỉnh dậy, thấy điện thoại vẫn chưa ngắt, tôi thử gọi: “Anh?” – anh lập tức đáp:
“Anh đây. Trân Châu à, nỗ bây là để hối tiếc tuổi thanh xuân. Chỉ cần cố gắng, kết quả thế nào anh tự hào về .”
đó, ba năm cấp ba với tôi là chuỗi tra tấn, chỉ mong thoát nhanh. Nhưng nhìn , từng chạy hết tốc , mồ hôi hòa vào nước mắt ấy, lấp lánh như kim cương.
Cuối cùng tôi vượt qua điểm chuyên ngành lẫn văn hóa, đỗ Học viện Trung ương như ý nguyện.
có điểm, bố mẹ tôi khóc nức nở. Bố mẹ ruột vui, mở tiệc linh đình, tự hào giới thiệu tôi là con gái lớn. Trước kia họ nhận tôi rồi, nhưng chẳng hay đưa tôi ra mắt ai.
Bố mẹ tôi mở tiệc mừng ở quê. Hàng xóm đông, biết sao mà bố mẹ cũ mò tới.
Con trai họ học cấp hai, học hành lẹt đẹt. Mẹ tóc bạc nhiều, kéo thằng bé tới: “Mau chào , con giỏi lắm, có hiểu hỏi .”
Thằng nhóc trợn mắt: “Hỏi chứ, ấy học , chắc văn hóa hơn con.”
Mẹ tát một cái: “ học mày định đi cày ruộng hả?”
Nó bỏ đi, mẹ cũ nắm tay tôi luyên thuyên: nào là xưa nhặt tôi từ dưới sông, nào là tôi có số phúc mới cứu tôi.
Tôi mỉm lịch sự: “ ơi, muốn nói thẳng đi.”
ta gượng: “ con chắc chắn thành công, nhớ đưa , bố, trai lên thành phố hưởng nhàn như bố mẹ con nha.”
Tôi nhạt. nhàn cái nỗi ? Bố mẹ tôi dậy từ ba bốn sáng, làm tối mịt, chẳng có nào thảnh thơi. Du vậy, học hành tới đau dạ dày. Ai mà nhàn. Nhưng vì nhà cùng cố gắng nên mới có hy vọng.
Tôi : “ con năm năm, ơn con quên. khi già cần phụng dưỡng, con sẽ cấp khoản tiền theo luật. Nhưng ngoài ra nhiều đâu.”
ta tức giận: “Con bé vô ơn thật, mấy trăm hay một nghìn tệ làm được !”
Tôi mỉm : “Bố mẹ con đã khổ cực vì con, nếu con có tình yêu, 99% dành họ, 1% mới dành và bố mẹ ruột.”
định bùng nổ, bố kéo : “Hôm nay là tiệc mừng của Mễ Lạp, gây chuyện khỏi ra ngoài mất mặt.”
Trước khi đi, gói vài hộp đồ ăn ngon, ghi nợ vào sổ bố mẹ tôi. Bố mẹ lén họ thêm tiền.
Bố uống rượu, đi loạng choạng. Tôi đỡ, nghe ông nói nhỏ: “Nhà nghèo quá, con đừng trách. Nếu con ở chẳng có được cuộc sống như bây .”
Ông lau mắt, tôi sống thật tốt, thỉnh thoảng gọi điện là được. Có lẽ ông từng thương tôi chút ít, áy náy chút ít thôi.