Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Đã từng nhà Lạnh, đương nhiên quay về nhà Lạnh.

Quản cầm nói với người dây kia, sau cúi , vỗ vai Lạnh Trạch , giọng cung kính: "Thiếu , tổng giám đốc Lạnh hiện đang rất bận. cần cậu xin lỗi, chuyện sẽ xong thôi."

Lạnh Trạch vốn đã kìm nén không nổi, lúc hoàn toàn sụp đổ. Gương mặt đỏ bừng vì giận, giọng nói vì gào quá nhiều khàn đặc, nói cũng không tròn câu: "Con không muốn! Con… con không sai! nói con không mẹ! Rõ ràng con mẹ! nói… nói cần con gọi người khác là mẹ thì mẹ sẽ quay … nhưng nói dối! Mẹ con hơn! Con ! Con dì Phàn! Con muốn mẹ! Con tất mọi người!"

Đối diện Lạnh Trạch là một đứa trẻ trông như tiểu lưu manh, nhỏ người nhưng toàn thân tỏa ra khí chất ngang tàng. mở miệng là xóc óc: " đúng là đồ vứt! Chẳng ai muốn chơi với ! Mẹ không cần , cũng ! Tao sẽ bảo mẹ tao gửi vào trại mồ côi!"

Mẹ của đứa trẻ không những không ngăn vênh váo: "Tôi mặc kệ nhà cô là tổng thiếu ! Con trai cô đánh con tôi trầy hết tay đây ! Con tôi sau là nghệ sĩ piano nổi tiếng ! đời mấy người cũng không đến nổi! Quỳ xuống xin lỗi con tôi ngay!"

Lạnh Trạch từng chịu nhục như vậy, lập tức lao lên định đánh .

Tôi nhanh tay túm cổ áo lôi cậu bé về.

Vừa quay thấy tôi, đồng tử Lạnh Trạch run lên, mặt ngẩn ra, hóa đá.

Tôi lập tức bịt miệng cậu, ý bảo đừng nói .

Quản cạnh nhìn thấy cảnh , liền báo cáo tình hình dây kia – chính là Lạnh Trạch Dục: "Thưa tổng giám đốc, chút tình huống khẩn…"

Tôi giật lấy , đang cơn giận chỗ trút, thế là gào lên: "Lạnh Trạch Dục, ông đây phi nhổ vào mặt anh! Anh là người à?! Anh dạy con kiểu vậy?! chồng không xong, cha cũng vứt , tôi thấy anh hợp … chó! Con trai bắt nạt, anh ở đâu? Mẹ chứ, Giản Y Y năm xưa đúng là mù mắt mới chọn anh! Nhổ vào! Anh chết trên giường tiểu tam luôn rồi!"

Chửi xong, tôi tức đến nỗi… đập luôn của quản .

không gian im bặt.

"Khu… cái … tiền thì Giản Y Y trả."

dây kia, Lạnh Trạch Dục tôi mắng đến phát điên, đập luôn , suýt úp bàn việc.

Bình luận bay tung hô:

[chị Khinh xả quá đã!]

[Bà nội chứ, chửi như hát hay!]

[ôi trời ơi tui muốn bật nhạc nền lên rồi!]

Người phụ nữ kia nhìn tôi đầy khinh miệt: "Cô là ai to mồm vậy? Mẹ thằng bé à? Con nhà cô được dạy dỗ không vậy?! Con tôi mới nói mấy câu dám đẩy con tôi trầy tay! Đây là cố ý gây thương tích biết không?! Nếu không kịp đưa đến viện là chết người rồi!"

Tôi nhìn cái vết trầy bé tí trên ngón tay đứa trẻ, nhếch mép: "Phải rồi, chậm chút nữa thì… vết thương tự lành mất."

Tôi và bà bắt khẩu chiến. Nặng đô.

Cuối cùng hai đứa… ấn trán nhau như hai con bò chọi, quyết không nhường.

gào: "Xin lỗi con tôi!"

Tôi gào : "Xin lỗi con nuôi tôi!"

cong môi: "Tôi không xin! tức chơi !"

Tôi cũng hừ mũi, bắt chước cái giọng đanh đá chua ngoa của bà diễn đạt hơn: "Á- tôi cũng không xin ~ tức ~ tức chết ~ con bà đánh con tôi trước! con tôi sau là tổng tài nha~ bà đền nổi không~"

Bình luận bay ngưng hẳn, để :

[…]

[……]

[………]

[Lưu ý: nếu là so độ xéo xắt, chị Khinh từng thua ai.]

tôi tức nổ phổi, bà đẩy tôi ra, định túm cổ Lạnh Trạch lôi báo cảnh sát.

Tùy chỉnh
Danh sách chương