Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

ngày đó, tôi với bắt đầu thân hơn, mà chủ yếu do tôi tự lăn xả gần. Tôi toàn mang mấy bài tập sai hỏi, anh đôi lúc có hơi mất kiên nhẫn, câu nào cũng giải tận tình.

Tôi không bao giờ quên dáng người sơ mi trắng, ánh , hơi nghiêng đầu hỏi tôi: "Hiểu chưa?"

Khoảnh khắc giống như một giấc mơ đẹp, mà tôi ngủ say suốt mười một . cũng có lúc tỉnh.

Thi giữa kỳ lớp mười vừa xong, lớp tôi chào đón một nhân vật mới: Man Man.

"Xin chào mọi người, mình Man Man. Rất vui được trở thành bạn mọi người. Hy vọng ba tới chúng ta sẽ bạn tốt!"

Tôi ngẩn ngơ nhìn gái đứng trên bục, cười sáng khán phòng. Hoàn toàn trái ngược tôi.

Tôi nhạt nhòa, rụt rè.

nổi bật, rạng rỡ, hoạt bát.

Lúc đó tôi nào biết với dính dáng gì. Cho khi tôi tình cờ lướt qua lớp thí nghiệm, bắt gặp cảnh Man Man ngồi gọn trên bàn anh, chân đung đưa, kể chuyện rôm rả. Còn người lạnh như băng kia— nhìn bằng ánh lạ thường.

Thanh mai trúc mã. Tôi hiểu ngay.

Cảm giác tự ti, ghen tị như sóng lớn dập tắt tôi ngay tức khắc.

ba cấp ba và bốn đại , tôi như một nhân vật mờ, ngồi xem tình yêu thần tượng hai người họ diễn ra trước .

Họ hẹn nhau cùng thành phố.

Yêu từ nhất, chia tay cuối.

Một người du , một người nối nghiệp.

Và tôi, kẻ nhỏ nhen, dùng mác “bạn cũ” để chen vào cuộc đời . Ban đầu anh giữ khoảng cách, cho anh uống rượu tiếp khách tới mức xuất huyết dạ dày.

Tôi túc trực đêm, sáng ra tỉnh nghe y tá bảo anh đi rồi. Lần gặp , ở bar. Anh nhếch nhác, say bí tỉ, lần đầu tôi thấy anh tàn tạ thế.

Tôi giật ly rượu, anh nhìn tôi, bỗng hỏi: "Chu Nam, anh không?"

Tôi đứng đờ người. Anh nâng mặt tôi, ánh chắc nịch: " anh."

"Ở bên nhau nhé?"

Tôi choáng váng, như kẻ ăn mày nhặt được vàng, vừa mừng vừa run. Chưa kịp thốt, anh đã cúi xuống.

Nụ hôn ập , vị rượu lan đầy miệng tôi. Tôi chìm nghỉm trong sự đó, không còn kịp nghĩ tại sao.

này tôi mới biết, anh đau dạ dày xong, liền bay qua Mỹ tìm Man Man. đã có người mới. Anh đành buông tay.

"Xin lỗi Nam Nam, dạo này công ty bận quá, không dành thời gian cho được." đưa tôi một hộp quà gói kỹ, mặt đầy áy náy:

"Chúc mừng sinh nhật."

Tôi nghẹn họng, nóng ran: "Sao anh này?"

Anh hơi khựng , ánh lóe một tia gì đó, rồi che đi bằng nụ cười: " không sao?"

Tôi chẳng buồn nghĩ nhiều, thấy vui mừng vì dáng này anh.

" chứ, trước đây bảo anh , anh nói trẻ con. nay sao …"

Anh cắt ngang, mở hộp, lấy ra một chiếc váy đỏ rực: "Thử đi."

Váy buông xuống từ tay anh, sáng rực phòng. Không màu tôi . Tôi đen, xám – trầm lặng như chính tôi. đây mua, thế nên thế nào tôi cũng thấy .

Tôi ôm chầm lấy anh cùng váy, vui như trúng số:

"Được! nó đi ăn tối với anh!"

Trang điểm xong, tôi đứng trước gương: váy đỏ quá chói, rộng dài, không hợp lắm. kệ, sửa .

Bước ra phòng khách, đang gọi điện, giọng hạ thấp như dỗ dành:

"Man Man, anh đang bận."

"Đừng làm loạn nữa."

"Đừng uống nhiều, giờ anh qua."

Niềm vui trong tôi rơi thẳng xuống vực. Tôi đứng như bóng ma lưng anh: " Man Man sao?"

Anh sững người, mặt lộ rõ sự chột dạ. Không phủ nhận, giải : " nay tâm trạng không ổn, anh xem."

Tôi cười gượng, chua chát: " nay sinh nhật . Anh từng hứa sẽ luôn ở bên trong ngày này."

Tùy chỉnh
Danh sách chương