Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tối đó, tôi tắm trước, anh mới vào.
Khi anh quay , tôi đã chui chăn.
Anh nhẹ nhàng leo giường bên kia, tắt đèn , thở đều đều.
“Này,” tôi bỗng tiếng, phá vỡ yên lặng.
“Hử?” Anh đáp, giọng ngái .
“Anh… sao cưới tôi? vì năm xưa ba tôi trả tiền viện phí cho mẹ anh thôi à?”
Anh im lặng lâu đến mức tôi tưởng quên.
Rồi giọng anh vang , mà kiên định: “Ba là người tốt. vậy…”
Anh dừng , như đang lục tìm từ ngữ: “…Hôm đó không đuổi tôi ra khỏi vườn .”
Tôi khựng, đầu lờ mờ hiện cảnh mùa hè xa lắc: thằng bé đầu vàng bẩn thỉu núp góc tối, ánh mắt tha thiết nhìn ra.
Hình như tôi từng tiện đưa cho nó miếng bánh thừa? Bao nhiêu năm rồi!
“ vì miếng bánh thôi á?” Tôi ngớ ra.
“Chu Dã, anh ngốc hả? Làm khổ mình để trả ơn mấy chuyện nhỏ đó? Rồi tự ràng mình cưới phiền phức như tôi?”
bóng tối, dường như anh cười, ngắn gọn mà khàn khàn.
“Không ngốc.”
Vài ngày sau sinh nhật ba tôi, Chu Dã bảo sẽ sớm để đi cùng tôi ra mộ.
Nhưng tôi chờ hoài vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đang tính xách túi ra ngoài tìm thì điện thoại rung — số lạ gửi địa .
【Tôi là Lâm Vi, Chu Dã bị ép cũ. Mau !】
Tôi lập tức xe thẳng biệt thự họ Chu trên lưng chừng núi.
Đứng trước cổng, tôi đập cửa “ ” như muốn phá.
Cửa vừa hé, tên vệ sĩ cao to lù lù chắn ngang: “ tìm ai?”
“Tôi tìm Chu Dã! Chồng tôi!”
Tên kia đứng im như cột điện.
Đang tính lăn ra ăn vạ thì may thay bóng dáng Lâm Vi từ sảnh ló ra.
vội chạy , nói với vệ sĩ: “Cho ấy vào, là vợ Chu Dã đó.”
Lâm Vi kéo tôi, thì thầm: “Họ ở phòng chính tầng , tình hình… không ổn lắm. —”
Tôi chẳng buồn nghe hết, hất rồi lao thẳng .
căn phòng kiểu Âu, trên chiếc giường chạm trổ nằm già gầy trơ xương.
Còn Chu Dã đứng cạnh, cả người căng như dây đàn, siết chặt.
“Khụ… Tiểu Dã…”
Chu Thiên Hùng rẩy rút từ dưới gối ra cài cũ kỹ.
“Cái này… của mẹ … Diệp Uyển… ấy thích nhất…”
“Câm miệng!” Chu Dã nghiến răng, “!”
Anh hất mạnh xuống thảm.
“ không xứng nhắc ấy! Chính hủy hoại cuộc đời ! sống nhục nhã, chết nghèo hèn! Đến chết vẫn nhớ ! Giờ sắp tắt thở mới ra? Nhớ tôi — cái ‘ hoang’ không thèm nhận?!?”
Chu Thiên Hùng bị quát đến cầm cập, bác sĩ với y tá túm tụm loạn cả .
vệ sĩ định xông khống chế Chu Dã.
“Dừng ! Ai dám động vào anh ấy?!”
Tôi lập tức chắn trước mặt anh.
Tôi gằn từng chữ phía lão già trên giường: “ không xứng! Ngày xưa vứt bỏ mẹ người như rác, giờ sắp chết cài rách nát ra giả bộ thâm tình? Buồn nôn!”
Nói xong tôi cúi nhặt , siết chặt , kéo Chu Dã ra ngoài.
“Đi thôi! Đống tiền bẩn của , chúng không cần! Tôi có có chân, tôi ăn ít , mua ít , tôi nuôi anh! với tôi!”
“Vãn Vãn…”
Chu Dã ngẩn ngơ nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
Giây sau, anh ôm tôi siết chặt, giọng khàn : “…Chúng .”
【Aaaaaaa tiểu thư xịn quá trời!】
【Chu Thiên Hùng tức tím mặt, đáng đời!】
【Khóa cặp đôi này luôn đi!】
cũ được Chu Dã xỏ dây đỏ, treo ngay ngắn trên tường.
Nhưng chưa kịp yên ổn bao lâu, dưới đầu xuất hiện mấy chiếc xe biển ngoại tỉnh, toàn màu đen kịt.
Đầu ngõ lảng vảng mấy gương mặt lạ, nhìn phát biết nguy hiểm.
Chu Dã gần như không rời tôi nửa bước. Ngay cả đi công trình tôi theo, ngồi yên lán nghỉ an toàn.
Tôi cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của anh.