Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Họ đang khoe con cháu.

"Đại Bảo nhà tôi ăn khỏe , một bữa ăn được hai bát cơm, không kén ăn."

"Nhà tôi cũng vậy, một bữa ăn được hai cái đùi gà to, ăn khỏe , giờ trông bụ bẫm hẳn."

Tôi buột miệng: "Thế bé nhà cháu kén ăn , ăn cơm trộn phân chó thôi, không cho là khóc, quấy không chịu ăn cơm."

Không khí ngưng đọng.

Sau ba ngày liên tiếp dẫn nhóc con ra khu vui chơi, tin tức đứa trẻ 503 tòa 3 ăn cơm trộn phân chó đã lan truyền khắp khu dân cư.

9

Lấy cớ bồi dưỡng tình cảm cha con, tôi đuổi Tô Thừa sang phòng trẻ con với nhóc con.

đến tối thứ hai, nhóc con đã ôm gối nhỏ lẻn vào phòng tôi.

Hai chân nhỏ như đuôi cá quẫy đạp, cố gắng trèo lên giường.

"Làm gì đấy?" Tôi vỗ vào cái mông tròn nhỏ của nó.

Khuôn mặt hồng hào của nhóc con , tôi, nó đặt gối lên giường, dang tay về phía tôi, ", ."

Tôi lắc đầu, "Không . Con sang với ba đi."

"Không chịu, ba không kể chuyện." Nhóc con lắc đầu, bĩu môi.

Tôi ghé sát vào véo má nó, véo tới véo lui, "Mẹ thơm tho thế , không với em bé hôi ăn phân chó đâu."

"Không hôi."

Tôi cười haha, không tranh cãi với nhóc con.

tôi không động đậy, nhóc con liền tiến tới ôm chân tôi, lông mày nhíu lại thành một cục, mặt khổ sở như thể đã hy sinh rất lớn, "Con hông ăn."

"Mẹ không tin đâu."

Câu nó nói nhiều lần rồi, lần nào cũng là hôm sau con chó là lại sà vào.

Tôi không nhúc nhích, nhóc con ôm chân tôi, ngẩng đầu lên tôi tội nghiệp, "Hông ăn, con là em bé thơm."

Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn thốc nó lên đặt trên giường.

"Ngày mai con mà lại bốc phân chó nữa là mẹ con thật đấy."

Ngày hôm sau, người thức tôi vẫn là hệ thống.

【Ký chủ, mau dậy đi, đừng nướng nữa.】

【Tiểu bá tổng đang phá hoại hoa của cô trên ban công kìa, cậu bé lấy phân chó trộn với đất trồng hoa, á á á liếm một cái nữa.】

Tôi suy sụp đá tung chăn ra.

"Tô Tiểu Ngôn!"

Lại một trận gà bay chó sủa.

Tôi mệt tâm, "Tô Thừa, mang con trai anh đi súc miệng rửa!"

Hệ thống cũng mệt mỏi, 【Ký chủ, hay là một trận trước rồi hẵng rửa đi.】

10

Lúc nhóc con đang trần truồng gào khóc trong phòng khách ông bà nội nó hay đến chơi.

"Ôi chao, cháu ngoan Ngôn Ngôn thế?"

"Đừng khóc, đừng khóc…"

Bà nội của nhóc con nhíu mày dò xét tôi, "Lâm Ninh, tại con không cho Ngôn Ngôn mặc quần áo? Ngôn Ngôn nó khóc vì ?"

Tôi chưa kịp nói gì, ông bà nội của nhóc con đã tôi chằm chằm với mặt đầy cảnh giác và phẫn nộ.

Trông thế nào cũng họ đang coi tôi là một bà mẹ kế độc ác.

Tôi mệt mỏi giải , "Con ném quần áo của cháu ngoan nhà mình vào máy giặt rồi, chưa kịp lấy đồ cho nó mặc."

Trước đây trong nhà có một cái máy giặt.

Từ khi nhóc con đến, bằng sức của một mình nó đã khiến cho căn nhà có thêm một cái máy giặt chuyên dụng hiệu "Phân Chó".

" tại nó khóc…"

Tôi bĩu môi, "Cháu ngoan của ông bà chơi phân chó, ăn phân chó nữa, nên con đã vào mông nó ba cái."

mặt của ông bà nội nhóc con ngơ ngác mất mấy giây.

Họ không tin, "Chuyện Tô Thừa có không?"

Tôi gật đầu.

Tất nhiên là , sáng nay trước khi đi làm, Tô Thừa nhóc con một trận rồi.

mặt ông bà nội trở nên nghiêm trọng.

"Ba mẹ đến để đón Ngôn Ngôn về vài ngày."

Tôi rất khó xử, "Thế không hay đâu ạ?"

Tôi nhớ là nhà họ có nuôi hai con chó.

nhà có một con chó mà Tô Tiểu Ngôn đã quậy đến mức bẩn thỉu như vậy rồi.

Hai con chó nó chẳng phải được ăn no à?

Tôi không lúc nó về lại mang cho tôi một túi phân chó to đùng làm quà đâu.

ông bà nội đã quyết, nói liền đi thu dọn quần áo cho nhóc con.

Tôi không thể, cũng không , đành trơ mắt nhóc con với đôi mắt tròn xoe được ông nội đi mỗi lúc một xa.

Tôi khuôn mặt của nhóc con, bất giác nheo mắt lại.

Hay , cái đồ nhóc con vô lương tâm.

Bị người khác đi khỏi tôi mà cũng không thèm gào mấy tiếng tỏ không nỡ, tôi đúng là phí công kể chuyện cho nó nghe hơn một tháng trời.

11

Đang trưa say sưa, tôi bị cuộc gọi của cô em chồng Tô Dao thức.

Không nghe, cô ta gọi mãi không ngừng.

bắt máy, giọng nói suy sụp của Tô Dao đã truyền đến:

"Chị dâu, không rồi! mẹ em trưa dậy phát hiện Tiểu Ngôn cả người toàn là phân chó, trên lông của Thang Viên và Sủi Cảo cũng dính đầy phân của chúng nó."

"Trong miệng Tiểu Ngôn, ọe~, cũng có."

Tôi không nhịn được, cũng ọe một tiếng theo.

"Mọi người đã rửa sạch sẽ cho nó chưa?"

Giọng Tô Dao không chắc chắn, "Chắc là sạch rồi ạ… cho nó ba lần, răng năm lần."

"Bây giờ mẹ đang áy náy , vì sáng nay đã nghi ngờ chị như vậy."

Tôi khẽ thở phào, " sạch cho nó là được rồi, sau trông nó cẩn thận, đừng để nó đến gần chó quá."

Tô Dao khó xử, " Tiểu Ngôn khóc mãi, nó không chịu ăn cơm, khóc đòi 'Nương Nương'."

"Nương Nương là gì, là con chó lớn lên cùng Tiểu Ngôn à?"

Tôi im lặng một lát, rồi giải :

"Không phải Nương Nương, là Ninh Ninh."

"Thôi được rồi, để chị qua nhà mẹ vài ngày vậy, Tô Tiểu Ngôn có lẽ không chị nên hơi sợ."

nhà cũng rảnh, tôi dắt theo Tiểu Hắc rồi chạy đến nhà mẹ Tô Thừa.

Mặc dù khả năng rất cao là nhóc con lại ăn phân chó rồi, tôi là người lớn rộng lượng, cần không nó, giữ khoảng cách với nó là được.

12

Tôi chưa từng nhà mẹ Tô Thừa nên không quen thuộc với môi trường trong khu .

Sau bữa cơm, Tô Tiểu Ngôn đòi đi dạo, tôi bảo ông bà nội dắt đi nó không chịu, nhất quyết rúc vào tôi gào khóc đòi đi dạo.

Ông bà nội hết cách, "Tiểu Ninh à, để Tô Dao đi dạo cùng hai mẹ con nhé."

Tôi đồng ý, đổ đầy vào bình cho nhóc con.

Đến một môi trường xa lạ, nhóc con có lẽ hơi bất an, lúc đi dạo nó nắm chặt tay tôi, cũng không chạy đi đuổi theo Tiểu Hắc nữa.

nhóc con trông rất đáng yêu, khuôn mặt và thân hình mũm mĩm của nó không tài nào nhận ra nó ăn phân chó, vì vậy có rất nhiều người nó dễ thương nên đến sờ.

Đi được khoảng mười phút, nhóc con nói uống , tôi buông tay nó ra để đút cho nó uống.

Một người phụ nữ mặc váy xanh không từ đâu lao tới, cúi xuống thốc nhóc con lên rồi bỏ chạy.

Tôi sững người một giây, mồ hôi lạnh túa ra, lập tức buông bình , tóm lấy cánh tay cô ta, hét lớn: "Cô bắt con tôi làm gì?"

"Ninh Ninh…"

Nhóc con sợ hãi, mắt lưng tròng, oà khóc.

"Ngôn Ngôn, chị dâu!" Tô Dao đang dắt ba con chó đi dạo gần đó nghe tiếng liền lập tức chạy lại.

Người phụ nữ váy xanh hung hăng lườm tôi, "Cô buông tôi ra, đây là con của tôi."

Tôi không thèm để ý, hét lớn: "Có kẻ buôn người bắt cóc trẻ con!"

Tô Dao chạy đến trước, khống chế hai tay của kẻ buôn người, tôi lập tức giằng lại nhóc con từ vòng tay cô ta.

Tôi ôm chặt lấy nhóc con.

Không ngờ Tô Dao đột nhiên buông kẻ buôn người ra, không chắc chắn hỏi: "Minh Duyệt?"

Tôi chưa từng gặp bạn gái cũ của Tô Thừa, vẫn cô ta tên là Minh Duyệt.

"Trả con lại cho tôi."

Minh Duyệt đẩy Tô Dao ra, vươn tay định giật đứa bé trong tôi.

Tôi lập tức lùi lại tránh tay cô ta.

Sắc mặt cô ta thay đổi, hung ác lườm tôi một cái.

Giây tiếp theo, cô ta nở nụ cười, lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra đưa cho nhóc con, "Ngôn Ngôn, là mẹ đây, lại đây mẹ ."

Nhóc con vốn đang úp mặt vào tôi liền nín khóc, thút thít ngẩng đầu quay mặt cô ta.

"Mẹ?"

Một lát sau, nó do dự đưa tay lấy một viên kẹo.

tôi chùng xuống.

Lúc Tô Thừa giao nhóc con cho tôi không hề nhắc đến Minh Duyệt, tôi không nếu nhóc con đi theo mẹ nó, tôi phải làm đây?

13

"Đúng vậy, là mẹ đây."

Minh Duyệt mặt đắc ý, đưa tay ra định nó.

Không ngờ nhóc con lại quay đầu rúc vào tôi, tôi theo phản xạ lại ôm chặt nó lùi về phía sau.

"Tô Tiểu Ngôn không ."

Ánh mắt Minh Duyệt trầm xuống, "Tô Ngôn, mẹ là mẹ của con mà, mau lại đây để mẹ ."

Nhóc con không quay đầu lại, một mực ôm chặt tôi.

Minh Duyệt chuyển tầm mắt, ánh mắt sắc như dao lườm tôi, giọng chói tôii, "Đó là con trai ruột của tôi! Lâm Ninh và Tô Thừa kết hôn liền ngược đãi con trai tôi, cô mau trả nó lại cho tôi."

Người xung quanh ngày càng đông, họ vây quanh chúng tôi đồng thời bàn tán xôn xao.

"Người ngược đãi nó rõ ràng là cô!"

Tôi hét to hơn cô ta, lập tức lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh trong album, cho mọi người xung quanh xem, "Tiểu Ngôn bốn tuổi, cô có thể nhẫn tâm bỏ nó một mình trong nhà ba ngày không hỏi han gì?"

"Đây là hình ảnh một tháng trước lúc ba của Tiểu Ngôn đón nó từ chỗ cô về. Một đứa trẻ bị nhốt trong phòng đói gần ba ngày."

Tôi đưa điện thoại cho Tô Dao, để cô ấy tiếp tục cho đám đông xem.

"Tấm tiếp theo là báo cáo khám sức khỏe cho Tiểu Ngôn bị suy dinh dưỡng lúc đó."

Tôi nghiêng người, không để Minh Duyệt đối diện với nhóc con.

"Cô không xứng làm mẹ của nó."

Đồng tử Minh Duyệt co lại, lại trừng mắt nhóc con trong tôi, "Cô… tôi là người sinh ra nó, các người dựa vào đâu mà không cho nó đi theo tôi."

Tôi cười lạnh một tiếng, "Vậy báo cảnh sát đi, hay chúng tôi kiện cô tội ngược đãi trẻ em."

Minh Duyệt nghẹn lời, lườm tôi mấy cái, "Cô đợi đấy, cướp con của người khác đúng là không xấu hổ."

Cô ta lại lườm nhóc con một cái, "Đồ sói mắt trắng!"

Minh Duyệt đi rồi, tôi vỗ vào mông nhóc con, "Dậy đi, mẹ con đi rồi."

Nhóc con một lúc sau ngẩng đầu lên, để lộ hàm răng nhỏ xíu cười với tôi, "Ninh Ninh…"

Tôi hai tay nâng bổng nhóc con lên, không để ý đến nụ cười lấy của nó, hôn mạnh lên má nó một cái.

Hôn lại nhớ ra nó từng bôi phân chó lên mặt, tôi lại "phì phì phì" tỏ ghét bỏ.

Nhóc con hoàn toàn không nhận ra sự ghét bỏ của tôi, nó giơ nắm tay nhỏ lên đưa đến miệng tôi, khóe môi ẩn hiện chút bọt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương