Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều tôi buồn ngủ, mà hệ thống lại không có thực nên không cản nó được.
nhiều lần tôi vừa ngủ chưa được bao lâu bị hệ thống gọi dậy, bắt quả tang nhóc tại trận.
bao lâu rồi không được ngủ trưa một giấc đến khi tự tỉnh!
Tô Thừa mỉm cười gật đầu, "Được, vợ vất vả rồi."
"À đúng rồi, vợ."
Tô Thừa lôi ra một túi quà từ vali cho tôi, cười lấy lòng.
"Quà nè vợ."
Tôi im lặng một lúc, nghĩ rồi cũng nhận lấy.
Lòng tôi càng lúc càng thấy tội lỗi, nhưng vẫn đi rửa một chùm nho.
Tôi đĩa hoa quả cho nhóc.
"Ba đang dọn quần áo, con có đút nho cho ba ăn không?"
Đôi mắt to tròn như quả nho của nhóc đảo một vòng.
Nó ôm đĩa hoa quả vào lòng, gật gật cằm, giọng sữa non nớt.
"Dạ, ba ngoan."
Đúng là một nhóc con đáng yêu.
Tiếc là lại ăn phân chó.
Tôi thong thả về phòng nghịch điện thoại.
Hệ thống thắc mắc: 【Ký chủ, cô không nói cho Tô Thừa tiểu tổng ăn phân chó à?】
Tôi nhét quả nho vào miệng, "Nói rồi, nhưng anh ta không tin."
【Vậy…】
Tôi ngắt lời nó, "Yên tâm, lát nữa anh ta sẽ tin thôi."
Hệ thống hỏi dồn: 【Tại ?】
Tôi do dự một lát, "Mày quên rồi à, nhóc có giấu một viên phân chó dưới ghế sofa."
Hệ thống: 【?】
Tôi không nói gì thêm.
Thực ra ấn tượng đầu tiên của tôi về nhóc khá tốt.
Người bé tí, mắt to tròn, cười lên đáng yêu nhất vũ trụ.
Nhưng tôi cũng không quên, chiều hôm tôi rửa một đĩa nho cho nhóc ăn.
Nó vừa ăn vừa bắt đầu đút nho cho tôi, lúc tôi đang lướt điện thoại, ấn tượng ban đầu về nhóc con khiến tôi yên tâm há miệng.
Viên đầu tiên là nho.
Viên thứ cũng là nho.
Viên thứ ba là một viên phân chó hơi cứng.
May mà tôi có linh cảm chẳng lành, theo phản xạ liếc nhìn một cái.
là phân chó, chỉ cách môi tôi chưa đầy năm centimet.
Tôi suýt nữa bẩn rồi.
Hệ thống đột nhiên hét lên:
【Ký chủ không xong rồi!】
6
Tôi hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại.
" thế?"
【Tiểu tổng moi ra một viên phân chó từ gầm sofa.】
【Cậu bé cầm viên phân chó đi về phía Tô Thừa rồi…】
【 đến miệng anh ta rồi…】
Trong lòng tôi thoáng hoảng hốt, nghĩ đến dù tôi và Tô Thừa cũng là vợ chồng, anh ta đi công tác còn mua quà cho tôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng đôi cứ như bị đổ chì, không nhúc nhích nổi.
Tôi ngồi trên giường, lòng vô áy náy.
【Aaaa! Ăn vào rồi, ọe…】
Hệ thống chứng kiến toàn bộ quá trình, hét lên suy sụp.
"Đây là… Phì, đây là cái gì, ọe…" Giọng nói nghi hoặc, ghê tởm, và suy sụp của Tô Thừa từ phòng khách truyền đến.
Tôi nặng trĩu tâm tư ngã vật ra giường.
Tô Thừa vậy mà không phát hiện, lại còn ăn thật.
Thôi được, ít nhất anh ta chắc chắn sẽ tin con trai mình ăn phân chó rồi.
"Ọe~"
Sau này tôi sẽ không hôn Tô Thừa nữa, cho bao nhiêu tiền tiêu vặt cũng không.
"Ọe~"
7
"Oa…"
Nhóc con ngồi trên sofa gào khóc.
Tôi nhìn Tô Thừa vẫn đang răng với ánh mắt đầy thông cảm.
"Giờ anh tin chưa? Con trai anh giỏi lắm, không chỉ ăn phân chó mà còn giỏi giấu phân chó nữa."
Kỹ năng thứ là được rèn luyện sau khi đến ở với tôi, nhưng không cần thiết Tô Thừa .
Tô Thừa vẫn đang hoài nghi nhân sinh, làm như không nghe thấy lời tôi nói.
Tôi cũng không tâm, đi ra phòng khách buộc chặt túi rác lại, chuẩn bị mang đi .
Từ khi nhóc con đến đây, tôi trở nên tích cực rác hẳn.
"Oa oa, của con…" Nhóc con vừa khóc vừa lạch bạch chạy tới, cố giật túi rác của tôi.
Tôi có nó được như ý, lè lưỡi trêu nó, "Lêu lêu… ta đi phân chó của con đây."
"Oa, không chịu…"
Vài bước đóng sầm lại, tiếng khóc đòi của nhóc con vẫn vang vọng.
"Hahahaha…"
Tôi đang vui nhà đối diện đột nhiên mở ra.
Dì Vương hàng xóm và tôi nhìn nhau.
"A, Tiểu Ninh, đi rác à?"
"Dạ vâng." Tôi lập tức ngậm miệng lại, nở một nụ cười lịch sự.
Dì Vương nhìn cánh sau lưng tôi, ngập ngừng hỏi: "Đứa nhỏ nhà cháu lại khóc à?"
"Dạ, lại khóc ạ." Tôi đáp qua loa.
Căn nhà này là một trong những căn của Tô Thừa, chúng tôi chọn làm nhà tân hôn, chuyển đến đây cũng chưa đầy ba tháng.
nhà hàng xóm cũng chúng tôi là vợ chồng cưới.
Sau khi Tô Tiểu Ngôn đến, tôi thỉnh thoảng dắt nó ra ngoài đi dạo.
Khi hàng xóm tò mò về thân phận của nó, tôi cũng không giấu, nói thẳng nó là con riêng của chồng.
Đang định rời đi, dì Vương lại kéo tôi lại, lải nhải: "Trẻ con còn nhỏ, nuôi dạy cho tốt, dù sau này nó cũng gọi cháu một tiếng mẹ…"
Tôi: "Dạ dạ, vâng vâng, ồ ồ ồ…"
Hệ thống đột nhiên giật mình: 【Ký chủ, tôi đột nhiên nhớ ra một .】
【Một trong những lý do lớn chúng tôi phán định cô ngược đãi tiểu tổng là vì hàng xóm của cô nói cô ngày cũng cậu bé, tiểu tổng ngày cũng khóc.】
【Còn có hàng xóm nhớ lại nói cô không cho tiểu tổng ăn , bỏ đói cậu bé gầy như que tăm.】
Mặt tôi lập tức biến sắc.
Vu khống! Đây là vu khống!
Tô Tiểu Ngôn chỉ gầy như que tăm lúc đến thôi, đây rõ ràng là lỗi của mẹ ruột nó, tại lại bắt tôi gánh.
Hơn nữa bây giờ Tô Tiểu Ngôn được tôi nuôi mập ú, bụng như quả dưa hấu nhỏ, đâu có giống que tăm!
Dì Vương thấy tôi biến sắc, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo, "Tiểu Ninh, cháu đừng chê dì phiền…"
"Không không, cháu lại chê dì được ạ."
mặt tôi vô khó xử, quay người mở ra.
vừa mở, liền thấy khuôn mặt tròn vo của nhóc con.
Trên mặt không có một giọt nước mắt , chỉ há miệng gào.
Vừa thấy tôi, nó liền lao vào tôi, còn giật túi rác, ", của con."
Túi rác không dày lắm, sức của nhóc con lại lớn, một phát xé rách.
Mắt nó cực tinh, lập tức chộp lấy cục phân chó, miệng la hét ơi là .
Bây giờ tôi có mặt không biến sắc mà nắm lấy bàn tay đang cầm phân chó của nó.
Quay đầu nhìn dì Vương đang chết lặng, tôi cười mệt mỏi, "Tiểu Ngôn trước đây ở với mẹ nó có một thói quen xấu, ăn phân chó."
"Không còn cách khác, tôi đành ngày cũng giành phân chó với nó, nhưng cứ giành là nó lại khóc…"
Dì Vương lắp bắp: "Ờ, ồ, à."
Tôi gọi vào trong nhà: "Tô Thừa, đừng răng nữa, bế con trai anh đi, em đi phân chó đây."
Cuối , nhóc con khóc oa oa bị Tô Thừa với mặt như đám bế đi.
lớn đóng lại, tôi cười với dì Vương.
Lần này danh tiếng của tôi có được tẩy trắng rồi nhỉ.
Dì Vương cũng cười, "Bố của Tiểu Ngôn cũng ở nhà à?"
"Dạ, hôm nay anh ấy về, Tiểu Ngôn lâu lắm không gặp ba nó, hôm nay về nó liền đút nho cho ba."
Tôi nói tiếp:
"Ai ngờ Tiểu Ngôn lại trộn một viên phân chó tươi vào trong đống nho, ba nó không ý, ăn vào miệng rồi. Đấy, đang răng mãi…"
Nụ cười của dì Vương cứng đờ.
Xin lỗi nhé Tô Thừa, sống chết có số, mình sống là được rồi.
Hy sinh danh tiếng của anh, độ tin cậy của việc em không ngược đãi nhóc con sẽ tăng lên nhiều.
Ý nghĩ vừa định, cảm giác tội lỗi tan biến hết.
Tôi lại cười bất lực với dì Vương.
"Hehe…"
Dì Vương lại cười, nhưng lần này trong nụ cười có ba phần ngượng ngùng, phần đồng cảm, ba phần ghét bỏ và phần kích động.
"Hehe."
8
rác xong trở về, tôi nhìn nhóc con vẫn đang thút thít với ánh mắt không thiện cảm.
Chính là cái nhóc thối này, làm hại danh tiếng của tôi.
Cái mông nhỏ của nó một ngày chắc bị tôi ít nhất ba trận.
"Ninh Ninh…" Tô Thừa lờ đờ đi về phía tôi.
Tôi theo phản xạ lùi lại tránh anh ta.
Vừa nghĩ đến miệng anh ta từng ăn phân chó, tôi liền…
Tô Thừa lộ tổn thương, "Ninh Ninh?"
Tôi cười gượng, "Cái , cái , đến giờ đi dạo rồi."
Tai nhóc con đặc biệt thính, vừa nghe đến đi dạo, không quấy cũng không khóc nữa, vặn vẹo cái mông nhỏ chạy đến tủ giày, tự mình mang đôi giày đi kêu chít chít vào.
Thấy tôi chậm chạp, nó còn dậm , "Đi dạo, đi dạo!"
Tôi xách theo bình nước nhỏ, kéo cổ tay nhóc con nhanh chóng ra khỏi nhà.
Ra khỏi thang máy, tôi kéo nhóc con rẽ vào một con đường bình thường ít đi.
Nhóc con trí nhớ tốt, tưởng tôi đi nhầm, liền ra sức kéo quần tôi đi về hướng kia.
"Đi dạo, đi dạo…"
Tôi vỗ vào cái đầu tròn vo của nó, "Hôm nay đi bên này, ở có cầu trượt. Em bé ngoan ngoãn ăn được chơi cầu trượt."
"Cầu trượt?" Đôi mắt của Tô Tiểu Ngôn mở to hơn, giống như một quả nho tròn phát sáng.
"Đúng vậy." Tôi gật đầu nghiêm túc.
"Đi." Nhóc con lập tức buông tôi ra, thoăn thoắt chạy về phía trước.
Tôi đi theo sau, nhóc con đến khu vui chơi.
Lúc này là sau giờ , nhiều phụ huynh có con nhỏ đều con ra đây chơi.
Nhóc con ở nhà là một tiểu ma vương, nhưng ra ngoài lại khá rụt rè, nhút nhát.
Tôi kéo nó vào khu vui chơi, nó xếp hàng chơi cầu trượt, chơi nó mười phút nó hoàn toàn thả lỏng.
"Con có tự trượt nhé, mẹ sẽ ở kia đợi con, không đi đâu cả." Tôi chỉ vào vị phụ huynh đang đứng túm tụm dưới gốc đèn đường trò .
Tô Tiểu Ngôn mím môi suy nghĩ mười giây buông tôi ra, lặp lại: "Không đi."
"Đúng, mẹ ở đợi con, không đi."
Nhìn nhóc con xếp hàng vào chơi cầu trượt xong, tôi nhanh chóng bắt với các bậc phụ huynh bên cạnh.
Đang nói , Tô Tiểu Ngôn chạy lại, "Uống nước nước."
Tôi mở bình nước nhỏ cho nó.
Một bà cô bên cạnh thấy bộ dạng hổ báo của Tô Tiểu Ngôn, không nhịn được sờ đầu nó,
"Con chị đáng yêu quá, đi nhà trẻ chưa? Chị ở tòa thế?"
Tôi mỉm cười, "Năm sau là đi học rồi ạ. Chúng em ở 503 tòa 3."
"Ể?" Trong đám đông có vị phụ huynh sắc mặt hơi thay đổi.
Một trong số họ không nhịn được, ánh mắt kín đáo giá tôi, "Tôi cũng ở tòa 3. Đây là con riêng của cô đúng không, ngày cũng nghe thấy nó khóc thế?"
Chính là câu hỏi này, cuối tôi cũng đợi được.
Tôi kiềm chế ánh mắt ơn, dằn nén sự kích động, mặt khó xử, ấp a ấp úng, "Tô Tiểu Ngôn nhà tôi có một người bạn chó thân, nó, nó chơi phân của chó, mỗi lần con chó ị là nó lại sà vào, tôi không cho chơi là nó khóc."
Bà cô lặng lẽ buông bàn tay đang nắm bàn tay mũm mĩm của nhóc con ra.
"Hôm nay nó còn lấy một viên phân chó giả làm nho đút vào miệng ba nó nữa đấy ạ."
Tôi thở dài một hơi.
Không ý đến mặt của những người xung quanh, tôi di chuyển bước lại chen vào nhóm các ông bà đang trò bên cạnh.