Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Trong phòng khách, Tô Tiểu Ngôn vừa khóc thút thít, vừa len lén liếc trộm tôi, cứ ngỡ mình làm thế kín đáo lắm.

tôi chẳng buồn ý đến nó.

Cái hệ thống trong đầu ồn ào khiến tôi đau cả óc.

Giọng máy móc xen lẫn rè rè của dòng điện cứ lải nhải không ngừng.

【Tô Ngôn vẫn là một đứa trẻ bốn tuổi, tại sao cô không cho bé ăn?】

【Tương lai ấy là một tổng ngàn tỷ mà lại bị ung thư dạ dày, tất cả đều do cô hại.】

Cái nồi đen này ụp xuống bất thình lình, suýt chút nữa làm tôi đánh rơi cả cơm.

Tôi "phì" một trong đầu.

Chỉ hai phút , tôi vừa nhấc bàn tay khỏi cái mông tròn vo của Tô Tiểu Ngôn.

Thế mà một thứ tự xưng là "Hệ thống Cải tạo Mẹ kế" đã trói buộc tôi.

Hệ thống này không chỉ giỏi đổ tội mà còn cực kỳ lắm mồm.

【Ký , cô không thể làm vậy được, mẹ kế độc ác là không có tương lai đâu.】

【Chúng tôi phải yêu thương trẻ nhỏ, những đóa hoa của tổ quốc được khỏe mạnh vươn lên.】

Cùng đó, thấy tôi không đếm xỉa đến mình, thằng nhóc trong phòng khách lên còn to hơn.

"Oa, oa…"

【Hệ thống hiển thị Tô Ngôn hiện đang trong trạng thái đói, đề nghị Ký cho phép bé ăn tối.】

Hệ thống liên tục lặp lại câu này trong đầu tôi.

Trong ngoài đều có âm thanh làm phiền, đến bữa cơm tôi cũng không được yên.

Tôi dứt khoát đặt đũa xuống, vừa bất lực vừa suy sụp:

"Thế tao phải làm sao, nó cứ đòi ăn cơm trộn phân chó."

"Cơm nước bình thường thì không ăn, cứ khóc lóc đòi ăn cơm trộn phân chó."

【Đề nghị Ký … Hả? Phân chó?】

Hệ thống đứng hình mất nửa phút.

2

Hệ thống tôi rằng, đứa con riêng thích ăn cơm trộn phân chó này của tôi, tương lai trở thành một tổng bá đạo sản ngàn tỷ.

Vị tổng này rất thích làm từ thiện, các công ty dưới trướng của anh ta cũng đóng góp rất nhiều cho sự phát triển của xã hội.

người tốt lại không được báo đáp.

Sức khỏe của vị tổng xảy ra vấn đề, phát hiện thì đã là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

điều tra, hệ thống cho rằng chính bà mẹ kế là tôi đã ngược đãi vị tổng nhỏ, khiến anh ta bị ám ảnh tâm lý việc ăn uống.

Ăn uống không tích cực, ung thư đến giai đoạn cuối.

Tôi không nhịn được mà đảo mắt khinh bỉ, chỉ vào vị tổng tương lai đang ở trần truồng, khóc trong phòng khách:

"Thế bây mày bảo tao chiều theo ý nó, cho nó ăn cơm trộn phân chó à?"

【Ờ…】 dòng điện rè rè trong đầu càng càng dồn dập.

Hệ thống bán tín bán nghi, thăm dò: 【Hay là cô cứ thử đưa cơm bình thường cho xem sao?】

Tôi lập tức bưng một cơm bình thường và đủ dinh dưỡng đặt mặt Tô Tiểu Ngôn, tự mình đút cho nó:

"A, há ra nào."

Thằng nhóc bĩu môi, cho ngón trỏ vào mút:

"Không chịu, huhu, con Tiểu Hắc."

Mặt tôi sa sầm lại, lôi ngón tay ra khỏi nó.

Nửa , bàn tay này của nó vừa bốc phân chó xong.

Bẩn chết đi được.

"Không được!"

"Oa…"

Tô Ngôn tiếp tục giãy giụa khóc, chẳng thèm đến đồ ăn trên thìa.

Hệ thống tò mò: 【Tiểu Hắc là ?】

Tôi ra hiệu cho nó về phía góc nhà, nơi có một con Husky đang nằm.

"Tiểu Hắc là con chó đó, ý của thằng nhóc này là ăn phân của Tiểu Hắc."

ăn thật à, ọe…】

Hệ thống ngay trong đầu tôi.

Sắc mặt tôi lập tức biến đổi, "Mày cái đấy, không phải là trong đầu tao đấy chứ?"

【Tôi chỉ ra một ít dữ liệu rác thôi, Ký đừng lo, tôi lại nhét vào cơ thể rồi.】

Bây đến lượt tôi hơi .

Tôi hệ thống: " thì mày tin rồi chứ?"

"Nếu không tin thì chúng ta có thể đợi Tiểu Hắc đi ị, rồi lấy phân đó trộn cơm cho Tô Tiểu Ngôn, xem nó có vui vẻ ăn không nhé."

【Không cần đâu Ký , tôi tin rồi.】

"Huhu…"

Tô Ngôn vẫn đang khóc, một giọt nước mắt cũng không có mà cứ như bị chọc tiết.

Tôi nghiêm mặt hỏi nó: "Có ăn cơm không?"

"Người xấu."

Tô Tiểu Ngôn vừa khóc vừa úp mặt vào sofa, chổng cái mông trần về phía tôi.

Theo phản xạ, tôi liền vỗ nhẹ một cái lên mông nó.

"Ta là người xấu, thì con là bé hư."

khóc của Tô Tiểu Ngôn chợt ngưng lại.

Tôi tiếp, " bé hư, Tô Tiểu Ngôn là bé hư."

"Oa… huhu, con không phải, mẹ xấu, con là bé ngoan."

Tôi hừ nhẹ một , "Không phải đâu."

"Chỉ có bé nào ngoan ngoãn ăn cơm ta đút là bé ngoan, con không ăn là bé hư."

"Bé hư là bị ta đánh vào mông đấy."

Thằng nhóc bĩu môi, ấm ức ngồi dậy.

Nó dang tay vỗ mạnh vào sofa, làm mặt hung dữ, "Ăn cơm! Ăn cơm!"

Hệ thống chết lặng.

Tôi nén cười, đưa thìa cơm đến nó, "Ngoan, há ra."

Đút xong một miếng lại dỗ, "Một miếng, thêm một miếng nữa nào."

Nhóc con cố gắng đẩy ra, "Không ăn nữa."

"Ăn hết chỗ này con thành bé ngoan được, không thì vẫn là bé hư."

Một thằng nhóc con, tôi xử lý dễ như bỡn.

3

Tôi và bố của bá tổng quen nhau qua mai mối, đến tuổi thấy hợp mắt thì đi đăng ký kết hôn.

cưới, bố của bá tổng cũng thành thật tôi rằng anh ta có một đứa con trai bạn gái cũ.

Đứa bé do bạn gái cũ nuôi.

Tôi chấp nhận chuyện này, vừa hay bà đây cũng không sinh con.

vào thứ sáu mươi lăm tôi và bố bá tổng kết hôn.

Bố bá tổng ra ngoài một chuyến rồi mang về một đứa trẻ gầy gò.

Đó chính là Tô Tiểu Ngôn.

Bố bá tổng bạn gái cũ của anh ta mất tích, lại đứa trẻ một mình ở nhà, bất đắc dĩ anh ta đành phải mang nó về.

đó tôi còn tưởng mình bị lừa.

này tôi dùng tiền lương mà bố bá tổng nộp cho thuê mấy thám tử tư, điều tra ra thì đúng là như vậy thật.

thứ hai thằng nhóc được đưa về, bố bá tổng lại phải đi công tác.

đi, anh ta hết lời nhờ vả tôi chăm sóc thằng nhóc con này một tháng.

Thề rằng một tháng anh ta về tự mình chăm, tuyệt đối không làm phiền tôi.

vào số tiền tiêu vặt anh ta cho tôi mỗi tháng, tôi đồng ý.

Coi như mình làm bảo mẫu bán thời gian vậy.

Ít nhất thì tiền tiêu vặt anh ta cho cũng gấp ba lần lương đi làm của tôi.

Thế là tôi đành nhịn thằng nhóc này một tháng.

tôi vạn lần không ngờ tới, vào thứ ba rời đi, thằng nhóc hồi phục sức sống đã bắt đầu chơi phân chó.

À, con chó Husky tên Tiểu Hắc kia cũng theo thằng nhóc về đây.

Xét thấy nó hơn bốn tuổi, nó chơi phân chó, tôi nhịn.

đến cơm, tôi đã chuẩn bị hầu hạ thằng nhóc ăn rồi.

Thằng nhóc lại không ăn, mà giật lấy cơm chạy về phía Tiểu Hắc.

Nó bốc một nắm phân chó của Tiểu Hắc bỏ vào cơm rồi trộn đều ngay mắt tôi.

Còn dùng thìa múc một miếng nhét vào .

Ọe~

Tôi khan ngay tại chỗ.

xong, tôi lao đến cạy thằng nhóc ra.

Thằng nhóc chắc tưởng tôi giành đồ ăn của nó, liền cắn răng vừa vừa đánh tôi.

Thế là cái mông của thằng nhóc lần đầu tiên được "thưởng" một trận đòn.

Kể từ đó, mỗi , cứ đến ăn là thằng nhóc lại phải bị tôi dạy dỗ bằng vài cái vỗ mông chịu ngoan ngoãn ăn cơm.

4

Và rồi, hệ thống tìm đến tôi.

Còn hai nữa là bố của bá tổng đi công tác về.

Ngoài cửa sổ nắng đẹp gió hiền, giá mà trong nhà không có khóc của thằng nhóc thì tốt biết mấy.

Tôi ngáp một cái.

"Hệ thống, tao đi ngủ trưa đây, mày trông nó, đừng nó giấu phân chó."

Hệ thống bây đã đứng cùng phe tôi, quả quyết: 【Yên tâm đi Ký , tôi trông chừng tiểu bá tổng cẩn thận.】

Tôi yên tâm nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

lim dim một , cơn buồn ngủ dần kéo đến.

【Ký , chó ị rồi. Tay tiểu bá tổng bốc rồi.】

Hệ thống hét lên suy sụp: 【Aaaa, tôi bị bệnh sạch đó, không nổi, mắt của hệ thống sắp mù rồi.】

Tôi tỉnh ngủ ngay lập tức, trong lòng chửi thề rồi bò dậy.

"Tô Tiểu Ngôn!"

Thằng nhóc cố giấu bàn tay vừa bốc phân ra lưng, "Con không có, không có."

"Ta thấy hết rồi, bỏ tay ra!"

Tôi nắm lấy cánh tay nhỏ của nó, lôi nó đến bồn rửa tay.

Tôi vừa suy sụp rửa tay cho nó, vừa thét trong lòng:

"Không chịu nổi nữa rồi! Tôi phải đem con chó đó đi cho!"

Hệ thống khuyên can:

【Không được đâu Ký , hệ thống kiểm tra thấy tiểu bá tổng hiện có thể có xu hướng tự kỷ nhẹ.】

【Tiểu Hắc là người bạn quen thuộc nhất của bé, đem Tiểu Hắc đi có thể kích động bé.】

Tôi suy sụp, "Thế tao nào cũng phải nó giấu phân chó, chơi phân chó, ăn phân chó à?"

【Ờ… hay là cứ đánh thêm vài trận nữa đi.】

5

trở về, tôi bảo hệ thống bắn rất nhiều pháo hoa trong đầu mình.

Tôi xốc nách thằng nhóc, nhấc bổng nó lên rồi nhét vào lòng Tô .

"Đây đúng là con ruột của anh đấy à?"

không hiểu , nghiêm túc chằm chằm vào mặt thằng nhóc.

"Đúng mà, sao anh nhận nhầm được."

Ánh mắt của tôi rất phức tạp, tổng kết lại là ba phần ghét bỏ, bốn phần hối hận, và ba phần buồn .

"Thế hồi nhỏ anh có thích ăn phân chó không?"

Nụ cười trên mặt Tô cứng đờ, mắt anh ta trợn tròn.

"Vợ ơi vậy? Đó là phân chó mà, sao anh lại thích được."

Tôi lùi lại hai bước, ghét bỏ bĩu môi, "Thằng nhóc con trong lòng anh thích ăn phân chó đấy."

"Lần nào ăn cơm cũng bốc phân chó ném vào ăn."

ngây người, ánh mắt mờ mịt tôi.

"Hả?"

Sững sờ mười mấy giây, Tô cười sảng khoái.

"Vợ ơi thế, làm có chuyện đó?"

"Không tin thì thôi."

Tôi nhún vai, "Đã là anh đi công tác về thì anh chăm thằng nhóc này."

" anh về rồi, đi ngủ trưa đây."

Bình thường này tôi đều đang ngủ trưa.

thằng nhóc cũng thường nhân tôi ngủ trưa ngồi canh bên cạnh Tiểu Hắc, chờ nó ị.

Tùy chỉnh
Danh sách chương