Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chị ơi, em tên là Tiểu Mạch. Là loại lúa mì có thể lớn ấy.”
“Chị ơi, chị thật sự không có gì muốn nói với em ?” Nó gần xong bánh kem hỏi tôi.
Tôi ho nhẹ một cái.
Một cảm giác ngại ngùng và bối rối dâng trong tim.
“À … Chị đến để thay mặt Chúc Uyển truyền .”
“Là chị Chúc Uyển à, chị ấy nói gì với em vậy?” Đôi mắt nó tròn xoe và sáng lấp lánh.
Trẻ con thật dễ lừa.
“Chị ấy nói chị ấy giao cho em một nhiệm vụ, chỉ có em hoàn thành được.”
Nó lập tức trở nghiêm túc, ngồi thẳng lưng .
Tôi vừa mở miệng: “Chị Chúc Uyển nói là, chị ấy muốn em…”
Đúng lúc đó, y tá đẩy cửa bước : “ vậy, chỗ nào khó chịu hả?”
Câu nói của tôi lập tức ngừng .
Tôi cảm giác vành tai mình đỏ bừng .
con vẫn chưa buông tha cho tôi: “Chị gái tốt bụng, chị nói đi mà, chị Chúc Uyển muốn em làm gì?”
Chị y tá lập tức nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nói hay không nói?
“Chị ơi, chị nói cho em đi mà.”
Cuối cùng đợi y tá ngoài, tôi ho khẽ.
“Đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Chị ấy nói chị ấy muốn mời em trở thành người đưa xuyên .”
8
Thật tôi lo sợ suốt một dài.
Tôi cẩn thận quan sát con , sau tôi nói cho nó biết rằng nó chết.
Vậy mà nó vẫn cười toe toét hỏi tôi: “Chị Chúc Uyển, thật sự giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho em ?”
Tôi gật đầu.
Cái tên “người đưa xuyên ” là tôi vất vả nghĩ mãi được đấy.
“Quả không hổ danh là chị Chúc Uyển, chức danh của em có vẻ ngầu lắm đúng không? Chị Cô Đông, chị đừng ghen tị nhé, em chỉ vì chết được giao trọng trách thôi.”
Tôi đâu có muốn lừa nó.
trong mắt nó có ánh sáng.
“Vậy em phải làm gì đây?”
“Em xem , con người cuối cùng rồi phải đi đến cái chết. Người chết được người còn sống nhớ thương. Đây gọi là có sự vương vấn. Nói cách khác, những người còn sống ấy muốn nhờ em chuyển đến những người thân mất của họ.
“Cho em là một người đưa xuyên . Nhiệm vụ của em thực sự rất khó khăn, bởi có quá nhiều người đang được nhớ thương.”
Nó có vẻ hơi ngơ ngác:
“ người chết rồi chẳng phải chỉ còn là xác thôi ? Người ta sẽ nhớ nhung một cái xác ?”
Tôi khựng , suy nghĩ thêm một chút rồi nói: “Không phải là xác, mà là cố . chẳng có gì đáng sợ cả. Sẽ có rất rất nhiều người đang nhớ về cố của mình.”
“Chị Cô Đông, vậy em là cố của ai?”
“Em biết rồi, bố mẹ em có nói vài hôm nữa sẽ đến đón em. Đợi đến em chết rồi, em sẽ trở thành cố của họ đúng không?”
9
Mẹ nuôi bị bỏng tay nấu .
Bà càm ràm: “Nếu mày mà hồn một chút tao đâu cần phải làm hai công việc?”
Rồi bà tiếp tục lải nhải: “Nếu lúc đầu không phải vì mày đánh người ta, giờ nhà mình đâu đến nỗi không còn đồng tiết kiệm nào?”
Tôi lặng lẽ bà lặp đi lặp những đó, không nói gì.
Đợi bà nguôi giận, tôi tiếng: “Mai để con đi bệnh viện thay mẹ nhé?”
“Năm giờ là phải quét dọn rồi, mày biết phải quét cái gì không? Lỡ mày làm hỏng cái gì tao lấy gì mà đền?”
“Thế con đi cùng mẹ, có gì còn giúp được.”
“Mày không phải đi làm à?” Bà đau đến nhe răng trợn mắt, giọng nói có vẻ gắt gỏng.
“Con làm ca tối.”
“Mày… Mày đổi việc rồi à?”
Tôi gật đầu: “Công ty lúc trước làm không tốt, lương không trả nổi…”
“Vô dụng.”
Bà chỉ bếp: “ nấu cho tao bát .”
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
tôi bưng bát trước mặt bà, bà đập tay xuống bàn: “Thôi, không muốn nữa. Mày đi, không được lãng phí.”
Tôi im lặng , bỗng bà hỏi: “ đồng nghiệp tao nói dạo mày hay đến bệnh viện?”
Tôi có chút căng thẳng: “Con…”
bà ngắt tôi, nói tiếp: “Con đó tội nghiệp quá. Lần sau mang cho nó một bát .”
Tôi bỗng bật cười: “Vâng, lát nữa con mang qua.”
Thế tôi xách đến bệnh viện, trời như sụp đổ.
Cháu trai của bệnh giường bên cạnh đến.
Vừa bước , tôi tiếng ta chế nhạo: “Cái gì mà Chúc Uyển? Cô ta chết rồi, có biết không?
“Haha, buồn cười chết mất, cái gì mà người đưa xuyên , vốn làm gì có chuyện đó?”
ta cười rất độc địa.
Tiểu Mạch mắt đỏ hoe, run run: “Em không có nói dối.”
Tôi xông : “Em làm gì thế hả? Người ta là người nhận được quà do chính tay chị Chúc Uyển gửi đấy. Chúc Uyển còn quay video cơ mà.”
“Không thể nào, chị ta chết rồi mà.”
Cơn tức giận trong người tôi bắt đầu trỗi dậy.
Ông nội của không có trong phòng bệnh, thằng nhóc cứ nhảy nhót khiêu khích: “Cô ta chết rồi! Em bị lừa rồi!”
Tôi không nhịn được, siết chặt nắm tay: “Em còn nói linh tinh, chị đánh em đấy.”
ta chẳng hề sợ:
– Chị là ai chứ? Chị mà đánh em em mách ông nội em đấy!”
phòng bệnh ở tầng , đều là bệnh ung cả.
Dù nó có hư, tôi không nỡ nói với nó rằng ông nội nó chết rồi.
Tôi dọa nó bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Chị là chị gái con đấy. Nó không bị chị đánh phải bệnh viện. Em xem, chân con gãy rồi, giờ phải nằm liệt giường, còn phải ngoan ngoãn chị. Em có muốn thử không?”
Lúc , y tá ở ngoài cửa đi : “Ồn ào cái gì vậy?”
òa khóc: “Chị ấy định đánh em!”
Tôi chối: “Nói linh tinh gì vậy? Em chửi người khác, chị bị em chửi khóc rồi đây.”
“Em không có chửi người! Là nó nói dối! Nó bảo Chúc Uyển giao cho nó làm người đưa xuyên .”