Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không mua được cái nào.
Kỷ Hứa Niên vậy.
Anh ta đến nghiến răng.
“Thằng chó nào đặt cái cờ khen lên quầy vậy?”
“Căng tin chỉ có mỗi món ngọt này thôi!”
Ngọt?
Tôi lại lấy ra hai kẹo đào trong túi.
“Kỷ Hứa Niên, tặng cậu.”
Kỷ Hứa Niên bóp bóp kẹo đào: “Minh Kiều Kiều, họ nói nhà cậu trồng đào à?”
Tôi gật đầu: “Cậu muốn ăn không? Lần sau về nhà tôi lấy cho cậu một ít.”
“Không phải, trồng đào đến đây học có vất vả lắm không?”
Tôi nhớ đến việc bố tôi phải mất nửa tiếng đi máy bay riêng để tuần tra vườn đào, nên gật đầu. Ánh Kỷ Hứa Niên nhìn tôi lập đầy vẻ thương hại.
“Minh Kiều Kiều, sau này có rán của tao, thì sẽ có phần mày.”
tôi sáng lên.
Anh ta đúng là một người tốt!
“Nhà tao không có buôn bán lớn , đây là tiền tiêu vặt của tao, mười vạn, mày cứ dùng trước đi.”
Mười vạn tiền tiêu vặt?
Đúng là không phải buôn bán lớn .
Lần này đến lượt tôi nhìn anh ta bằng ánh thương hại, người này thật thà quá.
Ừm, xử chân thành, sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Bố ơi, người bạn bố nói, có lẽ con vẫn làm được.
, có một người bạn tự tìm đến rồi.
06
Kể từ khi kết bạn Kỷ Hứa Niên, số lượng bạn xung quanh tôi tăng lên.
Trương Tử Hàm là người đến thường xuyên nhất, cô có mẹ hay đến trường mắng vốn.
“Thưa cô, tại Tử Hàm nhà tôi không được ngồi gần bục giảng?”
“Mẹ Tử Hàm, gần bục giảng là những học sinh hơi nghịch ngợm.”
“Thì , giáo phải xử bình đẳng, không được phân biệt xử.”
“Thưa cô, tại Tử Hàm nhà tôi không được lên bảng viết chính tả ‘Xuất Sư Biểu’?”
“Mẹ Tử Hàm, vì Tử Hàm học thuộc.”
“Thì , giáo phải có đạo đức nghề nghiệp, không được coi thường những học sinh học thuộc.”
Trương Tử Hàm rất giống mẹ cô ấy, nói năng ồn ào, logic kỳ quái.
“Minh Kiều Kiều, cái đồ nghèo hèn nhà mày, dựa vào được bên cạnh anh Kỷ. Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, mày có thanh mai trúc mã là không?”
Tôi lắc đầu: “Không , tôi Xuân Trúc và Mai Mã.”
“Minh Kiều Kiều!” Trương Tử Hàm hét lên chói tai.
“Mày có phải đang mắng tao không! Tao có mẹ đấy!”
Trương Tử Hàm đi đôi giày Adidas mũi sò có nơ, dậm chân.
“Mày sẽ không đạt được mục đích , Minh Kiều Kiều! Trái tim anh Kỷ, mãi mãi là của tao!”
“Mày chờ đấy!”
Tôi lắc đầu, thấy Trương Tử Hàm đã đỏ vì giận.
Lời muốn nói, lại nuốt vào.
Trái tim Kỷ Hứa Niên, chắc là của cậu, chắc chắn là của rán .
Cơn rào mùa hè đến nhanh và mạnh, buổi tối có một nam sinh đến lớp truyền lời cho tôi.
“Giờ tự học đến cửa sau trường.”
“Kỷ Hứa Niên gọi cậu.”
Nam sinh truyền lời xong chạy rất nhanh, không cho tôi một cơ hội nào để hỏi.
Thật kỳ lạ, không giống phong cách của Kỷ Hứa Niên.
Tôi để ý, lấy một chiếc ô cán dài đi đến cửa sau trường. càng lúc càng to, đèn cửa sau còn bị hỏng.
Tôi đi trong bóng tối, loáng thoáng thấy ba tên đầu đang vây thành một vòng tròn.
“Em , em nói bảo bọn anh dạy dỗ bạn học của em, bọn anh đã ghi âm lại rồi đấy. Cái đoạn ghi âm này phát tán ra, em còn cách nào lại trường không?”
“Hay là em lại cho các anh thêm chút tiền, không thì để các anh vui vẻ một chút.”
“Da trắng thế này, các anh còn sờ bao giờ .”
“Cậu, các cậu dám! Nếu tôi có mệnh hệ , người nhà tôi sẽ không tha cho các cậu !”
Không nhìn rõ mặt người, có thể nhận ra giọng nói.
Cô bị vây hãm, là Trương Tử Hàm.
Thấy có người kéo vạt Trương Tử Hàm, tôi giơ ô lên lao thẳng vào. Cán ô bằng sắt đập vào mặt tên đầu , lập nổi lên một vết đỏ.
Tên đầu bị tôi đánh kêu la oai oái, ôm mặt nhảy tưng tưng tại chỗ.
“Cái con ** chết tiệt, mày từ chui ra vậy, đánh nó cho tao!”
07
Trời trơn trượt, tên đầu thứ hai lao đến thì trực tiếp ngã chổng vó. Tên thứ ba mắng một câu, kịp đỡ tên thứ hai dậy thì đã bị tôi đập cho một cán ô.
Lần này tôi dùng đủ sức, tên thứ ba bị tôi đánh nằm rạp đất, tên thứ hai làm đệm thịt.
Đau đến mức hai tên nằm trên đất khóc lóc. Tôi ấn đầu hai tên đầu , cho chúng chơi trò chọi trong .
“Minh Kiều Kiều! Đằng sau!” Tiếng hét chói tai của Trương Tử Hàm vang lên.
Một con dao sáng loáng đâm thẳng về phía tôi.
Tên đầu thứ nhất không đứng dậy từ lúc nào, Kỷ Hứa Niên kịp thời chạy đến, bay một cú đá vào người tên .
Con dao sượt qua má tôi một chút.
Trái tim tôi gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Minh Kiều Kiều, cậu lại đánh nhau đây vậy?”
Nước chảy dọc theo tóc Kỷ Hứa Niên mặt, đôi hoa đào đẹp đẽ bị làm cho gần như không mở nổi.
“Tôi tưởng cậu đây, còn cậu?”
Kỷ Hứa Niên chỉ vào tòa nhà dạy học: “Tôi thấy cậu đi đến đây từ trên .”
Một người tưởng rằng bạn đây, một người đi theo bạn đến đây.
Hai chúng tôi bật cười trong .
Tiếng hét vừa rồi của Trương Tử Hàm đã thu hút bảo vệ.
Khi ánh đèn pin chiếu đến từ xa, cô ấy co rúm trong góc “oa” một tiếng rồi khóc òa lên.
Tôi viết xong lời khai từ đồn cảnh sát bước ra, mẹ Trương Tử Hàm vẫn đang mắng cô ấy trong đại sảnh.
Cô ấy khóc nức nở, không thể trả lời mẹ cô ấy một câu hoàn chỉnh nào. Mẹ Trương Tử Hàm thấy tôi, kéo cô ấy đến.
“Xin lỗi!”
Trương Tử Hàm bị đẩy đến mức đứng không vững.
“Xin, xin lỗi! Minh Kiều Kiều!”
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
08
Kỷ Hứa Niên hỏi tôi có tha thứ cho Trương Tử Hàm không.
Tôi không hiểu.
Tôi không bị tổn thương thực chất, bản thân không tồn tại việc tha thứ hay không tha thứ. Trương Tử Hàm không nghĩ vậy, cô ấy bắt đầu tốt tôi theo cách của mình.
Đôi khi là đồ trang trí cặp sách được thêm vào hộp bút.
Đôi khi là chiếc gấu đặt trên học sau giờ thể dục giữa giờ.
Đôi khi là việc cô ấy cãi nhau đỏ mặt những người nói xấu tôi là đồ nghèo hèn sau lưng.
Chỉ là cô ấy không dám nhìn tôi, làm những việc này đều lén lút.
Ngày cãi nhau , Trương Tử Hàm không cãi thắng.
Cô ấy úp mặt khóc suốt cả buổi chiều.
Buổi tối tôi đi ngang qua lớp cô ấy, thấy cô ấy đỏ như hai quả đào.
Tôi móc túi đưa cho cô ấy kẹo đào.
Trương Tử Hàm nắm chặt kẹo, khóc càng dữ dội hơn. Tôi nhớ ra rồi, đây là “đồ ăn vặt của đồ nghèo” cô ấy từng nói.
Có lẽ là không thích?
Tôi gãi đầu, có chút lúng túng.
Ban đầu kẹo đào là dành cho Kỷ Hứa Niên.
Thôi, ngày mai bù cho anh ta hai vậy.
09
Việc nhét cho Kỷ Hứa Niên hai kẹo mỗi ngày, là từ khi xác định anh ta là bạn.
Bố tôi nói, đã kết bạn thì phải xử tốt bạn hết lòng hết dạ.
Vì vậy, trong hộc của Kỷ Hứa Niên mỗi ngày đều có đào nhà tôi, rán của căn tin và kẹo đào trong túi tôi.
Cùng những phong thư nhỏ màu hồng , mỗi ngày đều bị Kỷ Hứa Niên lôi ra khỏi hộc .
Đào, rán , kẹo thì vào bụng anh ta.
Phong thư nhỏ màu hồng, thì vào bụng thùng rác.
Kỷ Hứa Niên đáp lễ.
Ghim cài Chanel, móc khóa LV, dây chuyền Bvlgari.
Đồ anh ta tặng và đồ tôi tặng, có vẻ không tương xứng lắm. Lẽ nào anh ta không thích đồ ngọt nữa?
Tôi có chút nghi ngờ, nên dừng gửi một ngày.
Sáng Kỷ Hứa Niên không thấy đồ ăn trong hộc , lập đến lớp tìm tôi.
“Minh Kiều Kiều, hôm nay cậu không gửi đồ ăn cho tôi?”
Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Không gửi nữa.”
“Vậy tại trước đây lại gửi đồ ăn cho tôi?”
Tôi nhớ lại lời bố tôi, kể lại nguyên văn cho anh ta.
“Vì phải tốt bạn bè hết lòng hết dạ.”
Kỷ Hứa Niên trông có vẻ không vui: “Chỉ là bạn bè?”
Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu: “Đúng vậy, bạn tốt.”
Nói câu này xong, tôi đã không gặp Kỷ Hứa Niên ngày. rán trong hộc xẹp , quả đào nhỏ trắng mập bị oxy hóa bề mặt.
Khí nóng mùa hè làm dính bao bì kẹo đào, tôi cầm rán và quả đào nhỏ ngày trước về lớp học.
Trên đường bị Triệu Gia Thịnh chặn lại.
Cậu ta huýt sáo, một chân đạp lên bức tường trắng bên cạnh tôi. Trên bức tường trắng tinh lập xuất hiện một vết giày đen đậm nhạt khác nhau.
“Đồ nghèo hèn, Kỷ Hứa Niên không đi học nữa rồi, xem sau này ai che chở cho mày.”
Cái răng cửa dưới của cậu ta bị đánh gãy vừa mới được gắn lại, tôi dùng sức nhét quả đào vào miệng cậu ta.
Tiếng “cạch” một cái, lại là tiếng trật khớp giòn tan.
“Việc có người che chở tôi hay không tôi không rõ, cậu lo chuyện miệng mình nói bị hở đi.”
Lấy quả đào ra, nửa cái răng gãy cắm sâu vào trong.
10
Họ nói Kỷ Hứa Niên bị bố anh ta cấm túc vì đánh nhau, có lẽ sẽ không quay lại cho đến kỳ thi đại học.
ngày Kỷ Hứa Niên không có đây, cuộc sống của tôi liên tục bị người khác gây phiền phức. Cặp sách bị treo trên cây, hộp bút bị ném vào chậu rửa cây lau nhà.
Đi đến xung quanh có tiếng thì thầm to nhỏ.
Nhìn thấy phía sau phông đồng phục bị vẽ bậy.
Một quả đào có một con rùa ngồi trên.
Bên dưới viết chữ: [Đồ nghèo.]
Hình vẽ là bằng bút dầu màu đỏ.
Tôi dùng chất tẩy rửa trong phòng dụng cụ nhà vệ sinh, càng giặt màu càng lan ra.
Tôi cầm chiếc ướt sũng, có chút lúng túng. Không tìm được người gây rối, ướt không thể mặc được.
Tôi nghĩ, vẫn nên vắt khô rồi đi ra ngoài. Tay đẩy cửa phòng dụng cụ, bên ngoài có thêm một vật cản.
Một cây gậy tự sướng có gắn điện thoại thò vào từ phía trên cửa.
“Mày mặc vào rồi à, tao còn tưởng mày cởi ra rồi chứ.”
Là giọng của cô .
“Con hồ ly tinh chết tiệt, mỗi ngày gửi cho Kỷ Hứa Niên cái thứ vớ vẩn thế.”
“Dựa vào anh ấy chỉ nhận đồ mày cho?”
“Đồ nghèo hèn còn muốn tranh giành đàn ông tụi tao.”
“Tự mình đi tiểu đi, xem mình trông như thế nào.”
“Đồ xấu xí, tao cho mày quyến rũ Kỷ Hứa Niên.”
Một chậu nước bẩn đổ từ trên cửa .
Tôi né nhanh, vẫn bị bắn ướt nửa người.
Giọng bên ngoài cửa càng kiêu ngạo hơn: “Con tiện nhân còn dám né.”
Một chai nhỏ chất lỏng màu kèm theo mùi hăng xông vào từ phía dưới vách ngăn.
Theo sau , là tiếng bật lửa vang lên bên ngoài cửa.
Tôi giật mình, nhặt thùng rác trên đất ném ra ngoài.
Âm thanh bên ngoài trở nên hỗn loạn.
“Á á á á bẩn quá!”
“Mày đừng đẩy bừa, vừa nãy đổ hết lên người tao rồi.”
“Thối chết đi được, con tiện nhân, xem tao không cho mày một bài học!”
Tiếng bật lửa càng lúc càng gấp gáp, tôi vừa định bẻ chốt cửa phòng vệ sinh nhảy ra ngoài.
Giọng Kỷ Hứa Niên truyền đến từ bên ngoài cửa.
“ đứa mày muốn chết à!”
11
Chìa khóa đã bị ném cống ngay từ khi khóa cửa.
Kỷ Hứa Niên khi giận là một người nóng nảy, người mở khóa đến, anh ta đã dùng nắm đấm “bùm bùm” đấm vỡ cửa.
Mảnh gỗ đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra.
Kỷ Hứa Niên như vậy không ai dám chọc giận.
Trương Tử Hàm đi theo sau Kỷ Hứa Niên, giơ bộ móng tay giả màu hồng Kitty lên tát liên tục vào mặt cô kia.
Cảnh sát đến rất nhanh, cô thấy tôi thật sự muốn truy cứu đến cùng, sợ đến mức quỳ rạp đất.
Có người không cam lòng, nhìn chằm chằm tôi hét lên thất thanh: “Minh Kiều Kiều, mày bố tao là ai không?”
“Mày tống tao vào, bố tao có thể lôi tao ra.”
Kỷ Hứa Niên lạnh lùng nhìn cô ta: “Vậy lôi mày ra một lần, tao tống mày vào một lần.”
“Kỷ Hứa Niên!”
“Hừ, bố mày mày bảo vệ một con nghèo hèn, xem có tiếp tục cấm túc mày không.”
Kỷ Hứa Niên siết chặt nắm đấm, đáy tích tụ một tầng băng dày.
“Mày còn dám gọi cô ấy là đồ nghèo hèn, tao sẽ xé rách mồm mày. Cấm túc thì là , trước khi tao vào, tao sẽ tống mày vào tù trước.”