Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Tôi tưởng “lễ rửa tội” đêm qua,

họ sẽ yên vài .

Nhưng thực tế, tôi đánh giá thấp sức chiến đấu độ trơ của mẹ chồng Vương Tú Phân.

Sáng sớm , trời vừa hửng,

bà ta đập cửa ầm ầm:

“Mấy giờ rồi còn ngủ?

Cô dâu vào nhà mà muốn lười biếng à?

Dậy mau đi nấu bữa sáng,

cả nhà đang chờ ăn đấy!”

Tôi đẩy Lâm Cường bên cạnh, anh ta mơ màng đáp, rồi lại trở ngủ tiếp.

Tiếng đập cửa càng dữ dội hơn,

kèm theo tiếng chửi chói tai:

“Sao hả?

Cái gan hất nước, tát người qua rồi?

Giờ giả chết à?

Nhà họ Lâm này không cần loại con dâu vô phép tắc như !”

Lâm Cường tiếng ồn đánh thức, mặt hiện rõ vẻ bực,

nhưng nhiều hơn là sự nhu nhược:

“Tình à… hay là… em dậy nấu qua loa chút đi?

Mẹ anh… bà đấy, nhịn chút cho xong…”

Tôi nhìn anh, lòng nguội nửa phần.

Đây chính là những lời hứa tối qua sao?

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ mặc đồ, mở cửa.

Mẹ chồng Vương Tú Phân đứng chống nạnh ngoài cửa, mắt xếch đầy thách thức.

Phía bà,

bố chồng, anh em, chị dâu đều mang vẻ xem kịch.

“Mẹ,”

tôi bình tĩnh nói,

“theo nhà họ chúng tôi,

đầu lễ cưới,

phải là chồng bên nhà chồng chuẩn bữa sáng thịnh soạn để chào đón người .

Mẹ thích nói chuyện ,

vậy sao không thử theo của nhà tôi trước?”

Bà sững lại, rõ ràng không ngờ tôi nói vậy,

rồi giận dữ quát:

“Nói năng vớ vẩn!

Đây là nhà họ Lâm!

Phải theo nhà họ Lâm!

Đi nấu cơm ngay!”

“Ồ?” Tôi nhướn , “ nhà họ Lâm là bắt nạt người à?

Nếu đó, tôi không chấp nhận.”

Tôi đi thẳng phía bếp.

Bà tưởng tôi chịu thua,

mặt vừa lộ vẻ đắc ý thấy tôi xách ra từ góc bếp cái xô nhựa đỏ quen thuộc,

cùng mấy cái chậu rửa chân tối qua.

Tôi đổ nửa xô nước , pha ít nước nóng cho vừa ấm.

Rồi, giữa ánh mắt hoang mang của cả nhà,

tôi xách xô, cầm chậu, bước ra sân.

Trong sân, con chó vàng to của nhà họ Lâm đang nằm bên ổ.

Tôi múc nước đổ vào bát ăn của , nhẹ nhàng nói:

“Ngoan, uống chút nước trước khi ăn nhé.”

Tôi đứng dậy,

xách nốt nửa xô nước còn lại,

ánh mắt lướt qua khuôn mặt tím tái của mẹ chồng vẻ ngơ ngác của cả nhà họ Lâm,

cuối cùng dừng trên người Lâm Cường vừa chạy ra.

“Anh thấy rồi chứ?”

Tôi nói không lớn, nhưng rõ ràng từng chữ:

“Ở nhà họ Lâm của anh,

cô dâu còn chẳng bằng một con chó được tôn trọng.

Còn ở nhà họ của tôi,

chúng tôi tin rằng — người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng.

Nhưng nếu có ai dám xúc phạm tôi,”

tôi ngừng lại, hất mạnh phần nước còn lại xuống giữa sân,

nước bắn tung tóe,

“tôi sẽ khiến họ còn chẳng bằng con chó này!”

6

Mặt mẹ chồng tôi — bà Vương Tú Phân — đỏ bừng , từ tím tái chuyển sang màu gan lợn.

Bà run rẩy chỉ vào tôi, ngón tay co giật như điện giật:

… đồ sao chổi!

Dám chỉ cây mắng người à?!

Cường!

Con cứ đứng nhìn nhục mẹ con này sao?!

Con dâu này, muốn phản trời đấy à!

Ly hôn!

Phải ly hôn!

nay đi ly hôn ngay cho tao!!”

Lâm Cường tiếng của mẹ cho run , mặt đầy do dự bối rối.

Anh ta nhìn mẹ đang phát điên, rồi lại nhìn tôi đang như băng.

Môi mấp máy rất lâu, cuối cùng chỉ thốt ra một câu yếu ớt:

“Mẹ… Tình không có ý đó … mẹ nói …”

nói hả?!”

Mẹ chồng lập tức quay mũi súng sang anh ta, nước bọt gần như bắn thẳng mặt con trai:

“Đồ vô dụng!

Cưới vợ rồi quên mẹ!

qua hắt nước cả nhà,

nay chửi cả nhà không bằng chó,

vẫn câm như hến!

Tao nuôi để hả?!”

Vừa chửi, bà vừa đấm vào ngực con trai, vừa khóc vừa :

“Trời ơi là trời!

Tôi tạo nghiệt mà cưới một con đàn bà phá nhà này!

Nhà họ Lâm này sắp tan nát rồi trời ơi!”

Chị dâu đứng bên cạnh phụ họa giọng chua ngoa:

“Em dâu à, chị không muốn nói nhưng tính em cũng dữ quá đó.

Dù sao mẹ cũng là người lớn, sao em có thể…”

Tôi cắt ngang ngay:

“Chị dâu, nghe nói chị hồi cưới cũng từng bưng nước rửa chân phải không?

Chị bưng bao nhiêu năm rồi?

Giờ thấy hả hê lắm chứ — cuối cùng cũng thành ‘mẹ chồng’,

được nhìn người đi lại con đường nhục nhã của ?

Chị gọi đó là ‘hòa thuận anh em’ à?

Đúng là kiểu hòa thuận đáng khinh thật đấy.”

Chị dâu tôi nói cho cứng họng, mặt đỏ bừng.

Môi run run, nhưng không dám nói câu nào.

Chồng chị — anh trai của Lâm Cường — quay mặt đi, giả vờ như chuyện chẳng liên quan.

Tôi không buồn nhìn , xoay người trở vào phòng, bắt đầu thu dọn hành lý.

Lâm Cường hoảng hốt chạy theo, giữ chặt lấy vali:

“Tình à, kích động.

Mẹ chỉ nóng tính thôi, để anh nói chuyện lại với mẹ…”

“Buông ra.”

Giọng tôi bình tĩnh, nhưng như thép.

giận , được không? Anh xin em đấy.

thứ hai thôi, nếu người ta biết sẽ cười cho đấy…”

“Cười à?”

Tôi bật cười , hất tay anh ra:

“Ngay từ khi anh bảo tôi bưng nước rửa chân cho cả nhà,

chúng ta là trò cười lớn nhất rồi.

Lâm Cường, tôi cho anh cơ hội qua rồi.

Còn anh sao?

Ngoài việc dung túng, anh chỉ biết bảo tôi nhịn.

Người nhà anh ai cũng có thể chà đạp tôi,

còn anh — người gọi là chồng — chỉ đứng nhìn,

thậm chí còn sẵn sàng đưa dao cho họ.

Sống như , tôi không chịu nổi dù chỉ một .”

Tôi kéo khóa vali, động tác dứt khoát.

“Không phải , Tình à, anh yêu em mà…”

Anh ta cố năn nỉ lần cuối.

“Yêu à?”

Tôi cười nhạt, nhìn anh với ánh mắt vừa thương hại vừa mỉa mai:

“Tình yêu của anh là ?

Là để tôi bưng nước rửa chân cho tám người nhà anh ngay đầu cưới?

Lâm Cường, tình yêu của anh rẻ mạt, bẩn thỉu đến phát ghê.”

Tôi xách vali, không ngoái đầu, bước thẳng ra khỏi nhà.

Phía , mẹ chồng vẫn trong sân:

“Cho đi!

Có giỏi quay lại!

Tao xem còn hung hăng được bao lâu!”

Tôi không dừng bước,

bước thẳng ra khỏi cổng nhà họ Lâm,

để lại lưng tất cả —

một ổ hỗn loạn đầy thét, đạo đức giả tàn dư phong kiến.

7

Tôi trở nhà mẹ đẻ.

Ba mẹ nghe xong chuyện, tức đến run người.

Ba tôi định lập tức sang nhà họ Lâm tính sổ,

nhưng mẹ tôi giữ lại.

Bà ôm tôi, vừa giận vừa xót:

“Ly hôn! Phải ly hôn!

Loại gia đình đó, ở một khổ!

Con gái mẹ không phải sinh ra để chịu nhục!”

Tôi lập tức liên hệ luật sư, hỏi thủ tục ly hôn.

Đồng thời, tôi lấy lại căn hộ nhỏ do tôi mua trước khi cưới — đang cho thuê —

chấm dứt hợp đồng, dọn ở tạm.

Lâm Cường tìm tôi vài lần, gọi hàng trăm cuộc.

Từ cầu xin, năn nỉ, rồi dần dần chuyển sang oán trách công kích.

Tình, đáng phải vậy không?

Chỉ vì chuyện nhỏ mà đòi ly hôn à?

Mẹ anh già rồi, tư tưởng cũ,

em không thể nhịn bà chút sao?”

“Giờ họ hàng bạn bè ai cũng biết chuyện,

anh mất hết mặt mũi rồi đấy!”

“Em quay đi, lại,

anh bảo đảm mẹ sẽ không khó em , được không?”

Thấy tôi im lặng, anh ta bắt đầu nổi cáu:

Tình! có được đằng chân lấn đằng đầu!

Cô tưởng là tiên chắc?

Tôi nói cho cô biết, hôn nhân này không phải cô muốn ly là ly được !”

Tôi hỏi thẳng: “Anh muốn ?”

“Muốn à?”

Anh cười nhạt:

“Muốn ly được,

trả lại sính lễ vàng bạc đưa!

Một đồng cũng không thiếu!

Còn , đám cưới, tiệc tùng, sửa nhà —

tất cả chi phí đó cô phải chịu!

Nếu không, tôi kéo dài cho chết!”

8

Tôi thật không ngờ Lâm Cường lại có thể trơ trẽn đến mức đó.

Bảo không đau lòng là nói dối.

Nhưng càng , tôi càng quyết tâm ly hôn.

“Lâm Cường,”

tôi nói điềm tĩnh,

“sính lễ sáu vạn tám, bố mẹ tôi mười vạn vốn chung —

tiền đó vẫn nằm trong tài khoản chung, tôi chưa đụng đến một đồng.

Còn vàng cưới, vẫn nằm trong két nhà anh, tôi chưa hề mang đi.

Tiền tiệc cưới,

bên anh thu đủ tiền mừng để bù rồi.

Nhà sửa là của bố anh,

tiền cũng nhà anh bỏ —

liên quan tới tôi?

Muốn bịa chuyện, ít ra cũng phải biết tính cho hợp lý.”

Anh ta tôi vạch trần, liền chửi rủa:

Tình, con tiện nhân!

Giỏi tính toán thật đấy!

Tôi nói cho cô biết, chuyện này không dễ thoát !

Mười vạn đó cô mang sang là tài sản chung!

Cô muốn nuốt à? Không có cửa!

Còn , cô mẹ tôi tức phải nhập viện,

viện phí, tổn thất tinh thần —

tất cả cô phải trả!

Không đưa hai trăm ngàn, chuyện này chưa xong !”

“Tức đến nhập viện hả?”

Tôi bật cười .

“Bà mẹ anh qua còn đăng WeChat chia sẻ bài:

‘Giật ! Ăn nhiều món này dễ ung thư!’ —

sức khỏe như hổ.

Muốn đòi tiền ít nhất cũng giả nổi bệnh án .”

“Cô…!”

Lâm Cường nghẹn lời, đỏ mặt tía tai,

cuối cùng chỉ biết trong cơn phẫn nộ bất lực:

Tình, cứ đợi đấy!

Tôi không để cô sống yên !

Không trả tiền, tôi có cả đống cách bắt cô phải trả!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương