Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Kết ngày đầu tiên, tôi sự bị nhà họ Lâm khiến choáng váng.
Bữa cơm vừa dọn xong, bát đũa còn dầu mỡ rửa, mẹ chồng tôi — bà Vương Tú Phân — bỗng hét to từ phòng khách: “Tô Tình à! Đừng lề mề nữa, mau qua đây bưng nước rửa chân người lớn!”
Tôi đang dọn bàn bỗng đứng khựng, tưởng mình nghe nhầm.
Khi tôi cầm giẻ phòng khách, thấy cảnh tượng , tim tôi như rơi xuống tận đáy.
Quả là đáng khinh.
Từ ông nội tám mươi tuổi, nhắm lim dim tựa chiếc ghế bành,
đến đứa cháu năm tuổi đang lấy quẹt mũi lên áo trên ghế sofa,
ba hệ họ Lâm,
đều xếp hàng ngồi trên cái sofa dài cũ nát, da mòn.
Mỗi người đặt một cái chậu nhựa đủ màu chân.
Còn chồng tôi — mới lấy nhau đầy hai mươi bốn tiếng.
Lâm Cường,
ngồi ở cuối hàng,
cợt vừa cởi đôi tất hôi vừa huých tôi:
“Vợ ơi, nhanh lên, lẹ chút, chị dâu năm đó cũng , phục vụ xong vòng này chúng còn sớm phòng tân .”
Giọng anh nói như thể đó là điều tất nhiên, như ăn cơm uống nước vậy.
Mẹ chồng khoanh , mỉa mai, tựa như đang khẳng định quyền uy: “Đúng đấy, đây là củ xưa nay của nhà họ Lâm.
Cô dâu mới qua cửa ngày đầu , sau này hầu hạ bố mẹ, chăm sóc chồng, đối đãi anh em.
Đừng lề mề, nhanh lên!”
Đầu tôi vang lên một tiếng “bùm”, máu dồn lên tận đỉnh đầu.
củ?
Thời nào rồi còn những trò phong kiến lạc hậu này?
Tôi lấy chồng vợ, không osin kiêm tì nữ miễn phí!
2
Lửa giận cháy bừng trong lồng ngực, gần như muốn phá tung màng tai.
Nhưng tôi hít một hơi sâu, cố kìm lại.
Được, củ à.
Tôi nở một nụ tỏ vẻ ngoan hiền, giọng thỏ thẻ: “Vâng, là củ, tôi sẽ đi bưng nước.”
Mẹ chồng tỏ vẻ đắc ý, như thể nói “thấy , điều”.
Lâm Cường cũng thoải mái ngả sau, vứt đôi tất hôi sang một bên.
Tôi quay phòng tắm.
Không lấy mấy cái chậu nhỏ họ chuẩn bị.
Mà cầm cái xô nhựa to màu đỏ thường lau nhà.
Vặn vòi, hứng đầy một xô nước lạnh.
Đầu xuân, nước máy lạnh buốt tận xương.
Tôi xách xô nặng trĩu, từng nặng nề quay lại phòng khách.
Họ vẫn giữ nguyên tư , nói đợi chờ tôi “phục vụ”, không ai nhận trong tôi dâng lên một cơn bão.
Đến cách sofa chừng hơn mét rưỡi, tôi dừng lại.
Mẹ chồng là người nhận thấy , chau mày: “Mang cái xô gì? Cái chậu đâu? Chớ có lề mề…”
Bà còn nói hết câu, tôi giật mạnh, quăng cả xô nước lạnh tạt đám người ngồi theo một hàng trên ghế!
“Aaaa!”
“Ối trời!”
“Lạnh quá!”
Tiếng kêu, tiếng mắng nổ tung khắp phòng.
Nước lạnh thấm ướt tóc, , quần áo họ — ai nấy ướt như vừa bị vớt lên khỏi sông.
Ông nội tám mươi run bắn, ho rũ rượi.
Đứa cháu năm tuổi khóc òa lên.
Lâm Cường là người bị tạt nhiều nhất, nước nhỏ tong tong xuống từ tóc xuống cằm.
Anh ngơ , tôi như không nhận người vợ anh đi đăng ký kết ngày hôm qua.
Tôi ném xô xuống đất, mấy tới anh.
khi anh kịp phản ứng, tôi vung , giật hết sức, quất anh —
“Chát!”
Một cái tát vang rền, đánh !
3
Cả phòng khách lập tức chết lặng.
còn lại tiếng trẻ con khóc và tiếng nước nhỏ tong tong.
Tất cả mọi người như bị điểm huyệt, trân trân tôi.
Tôi hất nhẹ bàn tê rần sau cú tát, khuôn bên trái sưng đỏ của Lâm Cường ánh kinh hoàng của anh , lạnh lùng mở miệng.
Giọng tôi vang rõ ràng khắp căn phòng:
“Đàn ông ngu ngốc thì bị đánh — đó là củ nhà Tô gia tôi!”
Không khí đông cứng.
Trong phòng còn tiếng “loảng xoảng” của chiếc xô đỏ lăn trên nền nhà,
và tiếng nấc sụt sịt của đứa cháu nhỏ bị dọa khóc nấc.
Lâm Cường ôm , vẫn hoàn hồn khỏi cú tát và cơn mưa nước lạnh.
Người đầu tiên nổi điên là mẹ chồng tôi, bà Vương Tú Phân.
Bà gào lên, xông về phía tôi, giơ cào cấu:
“Con khốn nạn!
Mày dám hắt nước!
Mày dám đánh con trai tao!
Tao xé xác mày!!”
Bà thực sự như muốn cắn lấy một miếng thịt từ người tôi.
Ngay giây khi móng bà kịp chạm tôi,
tôi cúi người, chộp lấy chiếc xô nhựa đỏ rỗng dưới đất,
không chệch một ly,
úp lên đầu bà!
“Bộp!” — âm thanh vang giòn.
Chiếc xô vừa khít, trùm kín đầu bà.
Tiếng chửi rủa trở nên nghẹn đặc,
hai bà quơ loạn xạ như ruồi mất đầu,
chân loạng choạng, suýt ngã dúi dụi.
“Mẹ!”
“Bà nội!”
Anh chồng, chị dâu nhà họ Lâm vội chạy lại đỡ, luống cuống gỡ cái xô khỏi đầu bà, cảnh tượng hỗn loạn như một màn hề kệch cỡm.
Tôi quay Lâm Cường, khẽ khẩy:
“Còn muốn động phòng à?”
“Tôi anh thêm một giây thôi cũng thấy buồn nôn.”
“ thích nói củ như —”
Tôi dừng lại, đối diện ánh hằn học của mẹ chồng vừa gỡ được xô .
Rồi rành rọt từng chữ:
“Vậy tôi dạy các người , nào mới là củ sự.”
4
Đêm đó, tôi khóa trái cửa phòng tân , mặc bên ngoài gào thét hỗn loạn.
Nửa đêm, Lâm Cường gõ cửa, giọng nghẹn ngào:
“Tình à, mở cửa đi, anh sai rồi…
Anh không mẹ lại như ,
anh … thuận miệng đùa theo họ thôi…”
Tôi lạnh qua cánh cửa:
“Lấy bắt tôi phục vụ cả nhà rửa chân mà gọi là đùa à, Lâm Cường?
Đùa như vậy vui lắm sao?”
“Không vui chút nào! đấy, không hề vui!”
Anh vội vàng phủ nhận,
“Anh ngu , không nghĩ đến cảm giác của em.
Em mở cửa đi, mình nói đàng hoàng được không?
Anh hứa, sau này sẽ không bao giờ có như nữa…”
Nghĩ đến chút tình cũ lúc yêu,
nghĩ có thể anh bị người nhà xúi giục,
tôi mềm lòng, mở cửa.
Anh vẫn còn nhếch nhác, kịp thay đồ,
trên còn in rõ dấu năm ngón,
ôm lấy tôi vừa khóc vừa xin lỗi, hứa hẹn đủ điều.
Anh nói từ nay trong nhà tôi sẽ là người quyết định,
còn bố mẹ anh, anh sẽ tự đi nói .
Tôi anh, cuối thở dài:
“Lâm Cường, đây là lần đầu tiên — cũng là lần cuối .
Tôi lấy anh là anh xây dựng cuộc sống,
chứ không trâu ngựa nhà anh.
Nếu anh không hiểu rõ điều đó,
thì khỏi cần sống nữa.”
Anh gật đầu liên tục, thề thốt.
Đêm ấy, chúng tôi nằm im, không ai thay quần áo cưới.
Anh định tiến lại gần, nhưng bị ánh lạnh lẽo của tôi đẩy lùi.
Cái gọi là “đêm tân ” — trở thành một trò thảm hại.