Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lương Tử Lộ từng gặp bố mình, ngoại trừ ông nội thì hầu như không có người đàn ông bế nó như thế cả. Có lẽ cái ôm của Quý Cẩn đã cho nó có được cảm giác an toàn.
Thế nên tôi để cho Quý Cẩn bế Lương Tử Lộ đi vào.
Khi vào trong, mọi người đều tròn mắt.
"Các cậu giống hệt như gia đình 3 người."
" Lương , con trai cậu trông giống Quý Cẩn thật đấy."
"Đúng rồi, Lương , con trai cậu bao nhiêu tuổi rồi, không lẽ nó thật sự là con của Quý Cẩn?"
Tôi có thể cảm nhận được lưng Quý Cẩn lập tức cứng đờ.
Thế là tôi bèn bịa : “Xì, anh ấy làm sao có được phúc khí đó chứ.”
5
Sắc Quý Cẩn thay đổi, anh nhét Lương Tử Lộ vào ghế.
Lương Tử Lộ bối rối một lúc, nhưng nó cũng không hiểu gì xảy , nó cúi xuống chăm chú gặm một cái chân gà.
Quý Cẩn đột nhiên nói: " nhóc , ăn đồ như vậy không tốt cho sức khỏe."
con ngây thơ chứ vẫn rất nghe lời.
Thế là Lương Tử Lộ im lặng đặt chân gà xuống và một cây kem.
Quý Cẩn lại nói: "Ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng đấy!"
Lương Tử Lộ mím môi và đẩy kem cho tôi "Mẹ ăn đi!"
Tôi xúc một thìa kem lớn cho vào miệng, rồi cho Lương Tử Lộ một bát súp.
Lương Tử Lộ ngập ngừng nhìn tôi, vừa định ăn thì Quý Cẩn lại mở miệng.
" nhóc …"
Tôi lập tức khó chịu.
", Quý Cẩn, anh cứ chấp nhặt với một nhóc con làm gì?"
Quý Cẩn không đổi sắc "Tôi chỉ nói sự thật!"
Sự thật cái rắm! Dù người mù cũng nhìn là anh cố nhắm vào tôi.
Lớp trưởng vội vã hòa giải.
"Ấy ấy, mọi người đều là bạn học cũ, Lương , cậu cũng Quý Cẩn từ trước ăn ngay nói thật ."
Tôi nghiêng đầu sang chỗ "Ai thèm quen anh ấy!"
Vậy là lớp trưởng lại quay sang Quý Cẩn.
"Quý Cẩn, cậu cũng vậy, ở đây có bao nhiêu bạn học cũ cậu cứ nhìn chằm chằm vào con trai Lương làm gì? Hôm nay cậu đi muộn còn phạt rượu đâu đấy…"
Quý Cẩn cầm chai rượu, rót đầy một ly rồi ngẩng đầu uống cạn.
Mọi người bắt đầu nâng cốc chúc với Quý Cẩn, anh cũng không từ chối, cứ uống hết cốc cốc không ngừng.
Nếu tôi không ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt người anh, tôi còn tưởng là anh uống nước lã.
Đúng lúc đó, chị tôi điện mang Lương Tử Lộ về.
Tôi nhìn Lương Tử Lộ đã ăn gần hết bát "Em về ngay đây."
6
Sau khi chào tạm biệt những người , tôi Lương Tử Lộ gần đường cái để đón taxi.
Chờ hồi lâu cũng không có chiếc xe cả.
Tôi nhớ vừa rồi có người đề nghị "Sao Quý Cẩn không Lương về?"
Quý Cẩn kéo nhẹ cà vạt, cũng không ngẩng đầu lên.
“Tôi uống rượu!” Ngụ ý là tôi không thể lái ô tô.
Đúng là lạnh lùng …
Còn nhớ năm đó tôi và Quý Cẩn ở nhau, anh sợ ban đêm nguy hiểm nên đi xe cùng tôi về nhà, sau đó mới một mình quay lại trường học.
Vậy bây đã không thèm quản nữa!
Lương Tử Lộ nắm tay tôi: "Dì sao vậy ạ, có phải cháu làm không tốt không?"
"Không, cháu làm rất tốt, là do dì, dì đã mất đi một người vô cùng quan trọng, vĩnh viễn không lại được."
Tôi dẫn Lương Tử Lộ đây để cho Quý Cẩn thấy, để anh là tôi vẫn sống rất tốt. Nhưng thậm chí ngay cả tôi cũng chẳng thể lừa mình dối người.
Tôi vuốt ve cái đầu tròn vo của Lương Tử Lộ "Cháu đợi ở đây xíu, dì chạy chỗ kia xe vào đây."
Nhưng được mấy phút thì đã không thấy Lương Tử Lộ đâu nữa rồi.
"Tiểu Lộ tử? Tiểu Lộ tử?"
Tôi đi được mấy phút . Lương Tử Lộ cũng không phải là nhóc chạy nhảy lung tung, nên tôi ngay lập tức hoảng sợ.
Chiếc taxi bấm còi giục: “Đi được ?”
"Xin lỗi, xin lỗi, anh đi trước đi."
Khách sạn đã cử một nhóm nhân viên đi cùng tôi nhưng không tìm thấy.
Tôi ngay lập tức .
kiểm tra camera và nhìn thấy Quý Cẩn mang đứa đi, tôi đã sắp nổ tung rồi.
Anh không nói lời mang con người đi như vậy à? Anh có cha mẹ nó lo lắng thế không!
tôi đi tìm Quý Cẩn và Lương Tử Lộ trong một công viên nhỏ kia đường.
Lương Tử Lộ ngồi bồn hoa, hai bàn tay nhỏ bé chống cằm, vẻ có đau khổ.
Quý Cẩn ngồi xổm đất, ánh mắt ngang tầm với Lương Tử Lộ.
Không 2 người họ giằng co cái gì.
Tôi vội chạy thì chợt nghe thấy Quý Cẩn hung dữ nói với Lương Tử Lộ.
" bố đi!"
Lương Tử Lộ khốn khổ quay đầu lại nhìn tôi, nó khó khăn nhảy xuống bồn hoa.
"Chú say rồi."
"Không say !"
Quý Cẩn giữ bé lại và đặt nó ngồi ở chỗ cao hơn.
", bố đi!"
7
"Quý Cẩn, buông tay !"
"Không được, em buông đi!"
Hai chúng tôi nắm cánh tay của Lương Tử Lộ.
Tôi đã gặp nhiều con ma men say mèm vì rượu, nhưng gặp ai say mức đi cướp con của người như thế .
Hai thái dương tôi đau nhức.
"Quý Cẩn, tỉnh táo một , anh không có con trai!"
"Nói bậy! Đây không phải là con trai tôi sao!" Anh ta nắm Lương Tử Lộ và nhìn trái nhìn phải một vòng "Em nhìn xem, nó giống hệt tôi."
Giống hệt?
Đều có 2 mắt và 1 mũi, vậy là giống hệt hả?
"Anh có nghĩ tôi cũng giống anh không?"
Quý Cẩn chán ghét nhìn tôi "Tôi không có đứa con gái lớn như em!"
Logic hoàn hảo, suy nghĩ rõ ràng, tôi tự hỏi liệu có phải cha cố chơi tôi không?
cầm bút viết biên bản "Có thì về nhà đóng cửa nhau, con cái vô tội."
“Anh , bắt hắn đi!” Rõ ràng là cố bắt con.
Viên lắc đầu, lại thở dài nói: "Đã 2 người tự về nhà đóng cửa nhau rồi ."
Quý Cẩn gật gật đầu "Được, về nhà đóng cửa nhau!"
Tôi nhìn bóng lưng Quý Cẩn bế nhóc đi, nhất thời không phải giành giật như thế .
Thế là tôi nhanh chóng cho chị gái mình.
"Cho em mượn con trai chị một đêm, ngày mai em trả cho chị."
Chị gái tôi khó chịu "Muốn có con thì tự sinh đi, mày cứ ôm con trai của người , không thấy ngại à?"
"Không thấy ngại, đồ miễn phí bao cũng ngon hơn!"
8
Cuối cùng, tôi Quý Cẩn về nhà mình.
Cũng may là Lương Tử Lộ không lỡ miệng nói bí mật gì đường đi.
Muốn có con trai đúng không? Tôi cho anh cảm nhận niềm vui có con trai .
Tôi ném quần áo của Lương Tử Lộ vào phòng tắm.
"Tới đi tắm rồi!"
Quý Cẩn do dự một lúc, và quả nhiên xắn tay áo lên.
"Tôi sẽ tắm cho nó."
Giống như là anh cố gắng bù đắp cho “ phụ tử” muộn màng của mình.
Năm phút sau, Lương Tử Lộ gào lên trong phòng tắm.
Tôi vội chạy vào thì thấy cháu đáng thương của tôi dính toàn là bọt, nước vẫn xối xả từ đầu chân.
Quý Cẩn bất lực đứng cạnh.
“Tôi… không giỏi lắm…” Giọng nói có áy náy.
"Tránh !"
Tôi vất vả mãi mới rửa sạch sẽ cho Lương Tử Lộ, tôi cầm một quyển truyện cổ ném cho Quý Cẩn.
", kể trước khi đi ngủ."
Quý Cẩn kể lại câu về cây đèn thần của Aladdin bằng giọng trầm quãng 8 của mình, và gần như tôi vào giấc ngủ.
Lại nhìn Lương Tử Lộ, mũi nó đã xì toàn bong bóng.
Quý Cẩn ngồi mép giường và nhìn bé chằm chằm, vẻ chăm chú như một tên ngốc vậy.
Dù sao thì Quý Cẩn cũng say rồi, tôi quyết định hỏi thử anh một .
"Quý Cẩn, sao anh nghĩ đó là con trai anh?"
Ánh mắt Quý Cẩn có bối rối.
"Đứa 3 tuổi rưỡi."
"3 tuổi rưỡi?"
“Ừ!” Anh nghiêm túc gật đầu.
tôi mới nhớ là tôi và Quý Cẩn đã chia tay bốn năm, đứa đã 3 tuổi rưỡi, không phải con anh thì còn là con ai được nữa?
À, nhưng trừ khả năng là tôi ngoại …
tôi mới nhớ là tôi và Quý Cẩn đã chia tay bốn năm, đứa đã 3 tuổi rưỡi, không phải con anh thì còn là con ai được nữa?
À, nhưng trừ khả năng là tôi ngoại …
"Vậy… anh định thế ?"
"Đương nhiên là phải nhận con trai về."
"Còn mẹ nó thì sao?" Tôi khẩn trương nhìn anh.
"Để mẹ nó mỗi tháng trả tiền sinh hoạt phí đúng hạn!"
"…"