Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

tin chồng tai nạn, tôi vội vã chạy bệnh viện. Chưa kịp bước cửa, chồng Tần Diệu đã chắn trước mặt, lắp bắp: “Chị dâu… chị… phải chuẩn tâm lý.”

Tim tôi chợt thắt lại.

Nghiêm trọng vậy ? Hay là thành người thực vật rồi?

Thấy mặt tôi căng thẳng, Tần Diệu vội xua tay: “Không phải, thân thể không , là…”

Cô ấy ngập ngừng mãi, khiến tôi càng thêm hoang mang.

Hay là đập đầu ngốc luôn rồi?

“Thôi… không nữa, chị dâu tự xem đi.”

Tôi vội bước phòng bệnh, thấy nhà đang vây quanh giường, đầu Tần Ca quấn kín băng. Nhìn cảnh ấy, tim tôi rơi xuống đáy.

Chẳng lẽ chấn thương não thật rồi?

Bố chồng thấy tôi liền nhường chỗ. Tôi định hỏi hình người đàn ông trên giường, tuấn tú nhưng xa , lại mở miệng: “Tống tiểu ?”

Tôi đứng hình.

Người chồng ngày nào miệng toàn “vợ yêu” của tôi đâu rồi?

chồng có chút ngại ngùng, bước tới nhỏ: “Yên à, Tiểu Ca nó đập đầu, hình quên chuyện hai đứa kết hôn mấy nay rồi.”

Tôi ngẩn . là thế, bảo Tần Diệu bắt chuẩn tâm lý.

Tôi và Tần Ca vốn là hôn nhân thương nghiệp, không , sau mới dần nảy sinh ý. Nhìn ánh mắt mơ hồ, xa của anh, tôi biết thở dài.

Xong rồi, coi về lại điểm xuất phát.

Tần Ca lúc này hơi do dự: “, ý mọi người là… Tống tiểu thật rồi?”

khẩu khí, chắn anh quên sạch.

tất mọi người, quên đúng tôi.

Ngực nghẹn lại.

Chồng bao , ai , riêng vợ quên.

chồng trừng mắt, giọng có chút tức: “Gọi gì mà Tống tiểu , đây là vợ !”

Bà lại nắm tay tôi, dịu giọng: “Yên , đừng để bụng, não nó thương, lời lung tung thôi.”

Tôi cười khẽ.

mấy qua, bố chồng đối xử với tôi rất tốt.

Ngày trước tôi với Tần Ca không có , sau này mới dần khá hơn.

Giờ coi làm lại từ đầu.

“Không đâu , mọi người mệt rồi, để chăm anh ấy là được.”

Tiễn nhà về, tôi bưng cháo cạnh giường.

Anh hơi né, ánh mắt lóe lên, yếu ớt hỏi: “Chúng ta… thật sự kết hôn rồi?”

Tôi đặt bát xuống, giọng nhàn nhạt: “Đúng vậy.”

Anh im lặng hồi lâu, mới tiêu hóa nổi tin này.

xưa hôn nhân liên minh, tôi cứ tưởng hai đều miễn cưỡng. anh có người trong lòng, yêu thầm nhiều không thành. Tôi còn nghĩ sau mạnh ai nấy sống, nhưng anh lại rất tốt, đối xử dịu dàng, chiều chuộng hết mực.

Sống lâu ngày, tôi động lòng.

Bây giờ anh ký ức, tôi lại chẳng dám anh có còn với tôi nữa không.

Trong lòng bất an, tôi mím môi rồi : “ biết giờ anh khó chấp nhận, nhưng chúng ta thật sự rồi. Mình thử sống chung lại một thời gian, nếu anh thấy không ổn… hôn.”

Hai chữ hôn vừa khỏi miệng, lồng ngực tôi liền nhói.

Tần Ca vậy lập tức bật thẳng dậy, lắp bắp: “Không… không được hôn.”

Tôi thở phào.

Không hôn càng tốt.

Ít tôi chưa từng nghĩ chuyện đó.

Không khí lặng đi chốc lát.

Tần Ca dè dặt bát cháo bên cạnh: “Cái đó… vợ, không đút cho anh nữa à?”

Tôi: “???”

giác sau khi trí, tư duy của Tần Ca có hơi… .

Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn, cầm cháo lên, từ tốn đút từng muỗng.

Tần Ca là CEO tập đoàn, bình thường bận mức không có thời gian thở…

Khi các số cơ thể đã ổn định, chúng tôi làm thủ tục xuất viện.

Lúc viện, tôi hỏi bác sĩ: khả năng anh hồi phục ký ức là bao nhiêu.

Bác sĩ , tổn thương não dẫn trí vốn không ổn định. Có người lại rất nhanh, có người đời chưa khôi phục được.

Tôi khẽ thở dài.

lại tốt, không lại chẳng . Cuộc sống vẫn phải tiếp tục bình thường.

Tùy chỉnh
Danh sách chương