Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Người kể chuyện nghiêm : “Thế thì ngươi chẳng biết rồi.”

“Thất vương vương phi – một lòng son sắt.

Phủ không lập trắc thất, không nạp nhị sắc.”

Nghe đến đây, lông mày ta bất giác nhíu chặt.

Lồng ngực bỗng dâng lên một cơn phiền muộn khó tả, ta muốn nhanh chóng rời – lại bất cẩn va dì Trương.

Dì Trương thấy ta hoảng loạn bỏ chạy, lẩm bẩm: “Lạ thật, vừa nãy nghe có vẻ chăm chú lắm mà?”

19

Về đến nhà, ta phát hiện hôm nay Bùi đến.

Nhưng sắc hắn có vẻ lạ thường.

“A Uyển, thu dọn đồ đạc , ta rời đây.”

Ta hoang mang hỏi hắn có chuyện .

Hắn nhíu mày: “Ba năm nàng nói, mong ta dừng tay những chuyện nguy hiểm, giờ ta quay về sống cùng nàng, nàng chẳng vui ?”

Ta lắc : “Được ở huynh trưởng là điều tốt, là ta đã quen đây rồi, lại ?”

Hắn đặt tay lên vai ta, ánh gấp gáp: “A Uyển, thôi, đến một không ai biết ta là ai…”

ta thành , được không?”

Ta giật mình lùi lại: “Ca ca, huynh nói vậy?”

“Ta không ca ca của nàng, là nghĩa tử của Bùi gia, ta vốn có thể thành .”

Ta liên tục lắc , không ngừng thoái lui.

Hắn dường như ánh cự tuyệt của ta làm tổn thương, gương tối sầm lại.

“A Uyển, nàng vẫn quên được Tiêu Yến.”

Ta khựng người, rất lâu lên tiếng: “Việc này… không liên quan đến ấy.”

“Ba năm , huynh cứu ta, là ơn sâu như biển.

Nếu huynh cần, ta nguyện xả báo đáp.

Nhưng báo đáp không là lấy mình đáp nghĩa.”

Bùi cười lạnh: “Vậy ?”

“Vậy mấy năm nay nàng không chịu gả, là vì ai?”

“Ngày đó không tiếc mạng sống để ở một phế nhân, là vì cái ?”

“Hắn chẳng những không nạp nàng làm thiếp, lại muốn mạng của nàng!”

Ngực ta như nghiền nát, đau đến không thở nổi.

Không ngờ – người ta tín nhiệm, lại dùng chính lời lẽ ấy để đâm ta.

“Ta chăm sóc Tiêu Yến, không để trở thành thiếp thất cạnh hắn.”

“Hắn ôm chí lớn, mang lòng vì thiên hạ, cứu nước cứu dân.”

“Đó cũng là tâm nguyện cả đời của phụ mẫu ta.”

“Ta thấp cổ bé họng, sức chẳng đủ gánh việc lớn.”

“Nhưng Tiêu Yến – hắn xứng đáng sống sót căn nhà gỗ lạnh lẽo năm ấy.”

“Hôm nay hắn có thể cứu muôn dân, ấy chính là lý do ta không hối hận.”

Gân xanh thái dương hắn giật giật, muốn phản bác mà chẳng biết bắt đâu.

Ta lúc này ngửi thấy mùi máu phòng.

“Huynh thương rồi!”

Hắn đột ngột khuỵu xuống, cố cắn răng gượng dậy.

“Tiêu Yến đã tìm ra ta rồi.”

Hắn nói.

“Nếu không , ta đều sẽ chết ở đây.”

Mỗi một câu, như lưỡi dao cứa vào tim ta.

Hắn chẳng chờ phản ứng của ta, trực tiếp bế bổng ta lên.

Ta không dám phản kháng, sợ hắn thêm tổn thương.

Nhưng kịp bước ra viện – đã nghe thấy tiếng bước chân xa tiến lại.

Bùi nhắm , như quyết liều mạng.

Ta nhân cơ hội lật người nhảy lòng hắn.

“Rầm!” – một tiếng vang lớn.

Cánh cổng sân đá văng ra.

20

Bùi tựa như đã cạn sạch khí lực, cả người ngã sập xuống đè lên ta.

Ta không kịp trở tay, kéo ngã theo, ngã sõng soài dưới đất.

Ngẩng lên nhìn – Tiêu Yến khoác áo choàng đen tuyền, đám thị vệ cạnh lập tức tránh đường, nhường ra một lối thẳng tắp dẫn đến ta.

Ta không ngờ rằng, sau ba năm biệt ly, ta và hắn lại gặp lại nhau tình cảnh như thế.

So ba năm , gương hắn gầy hơn một chút, nhưng lại sắc bén hơn hẳn.

Ánh trầm sâu khó dò.

có nốt chu sa đuôi ấy, vẫn như thuở nào.

Ta ôm chặt Bùi , giọng run rẩy không khống chế nổi: “Điện hạ… xin người… ít nhất hãy tha cho ca ca ta một mạng… huynh ấy… vô tội…”

Tiêu Yến đứng yên đó, giống như một thanh kiếm ra vỏ, nhưng cần rút ra là có thể chém đứt mọi thứ.

Hắn không nói lời nào.

Thị vệ cạnh liền lập tức xông đến, kéo Bùi .

Ta hoàn hồn đã Tiêu Yến thô bạo kéo vào nhà.

Không đợi ta phản ứng, hắn áp sát, bóp lấy cằm ta như đang phát tiết tức giận, hung hăng hôn xuống môi ta.

Ta không tài nào đẩy nổi hắn.

Hơi thở môi, răng hắn đoạt lấy, không chừa lại chút .

Một lúc sau, hắn chịu buông tay.

Ta sững người nhìn hắn.

“Điện hạ làm vậy?”

Lồng ngực hắn phập phồng không đều, vành tai đỏ bừng, che giấu chẳng nổi nỗi lòng.

“Người mà ta ngày đêm mong nhớ suốt ba năm,

vừa gặp lại đã nghĩ ta muốn giết nàng, nàng bảo ta làm đây?”

Vậy nên – Tiêu Yến muốn giết ta.

“Vậy… vì …”

“Ta thẩm tra toàn bộ người Trấn Bắc hầu phủ,

tất cả đều nói nàng đã chết.”

“Nếu không nhờ phát hiện manh mối cái tên huynh trưởng tốt của nàng, rồi cố tình thả hắn quay lại – thì đến bao giờ ta có thể gặp lại nàng?”

Là Bùi .

Vẫn luôn gạt ta.

Ta kéo lấy tay áo Tiêu Yến, vội nói: “ đừng làm hại huynh ấy…”

Chân mày hắn khẽ nhíu lại.

“Hắn lừa nàng đến mức này, động cơ rõ ràng như thế – nàng lại xin ta tha cho hắn?”

Ta gật : “Đúng là huynh ấy có tư tình ta.”

“Nhưng bao năm qua ta gọi hắn là ca ca, ba năm nếu không có huynh ấy, ta đã chết hoang dã lâu rồi.”

“Thì ra nàng biết huynh ấy có tư tình mình?”

Tiêu Yến giận đến nghẹn họng, nhưng rồi lại mềm giọng, lời nói có oán, có lo, cũng có chút tủi hờn.

“Thế nàng có biết… ta có tư tình nàng không?”

ta nóng rần lên.

“Ta… ta biết mà.”

21

Mãi về sau ta biết – câu chuyện của người kể chuyện trà lâu, có đoạn tiếp theo.

“Thất vương trừ gian nịnh, rửa oan cho trung lương.”

“Mà vương phi của ngài – chính là hậu nhân của trung thần năm ấy.”

Tiêu Yến đã thay Bùi gia rửa sạch oan khuất.

đáng tiếc…”

“Vương phi đã qua đời ba năm .”

Ta nghe xong, mãi vẫn định thần lại.

“Vậy là… nói người khác rằng ta đã chết?”

Tiêu Yến lập tức lắc : “Không ta.”

“Chẳng ai thấy nàng, bọn họ bịa ra chuyện như vậy.”

“Ta luôn tin rằng nàng vẫn sống.

Cũng luôn mong có một ngày nàng nghe thấy, rồi sẽ quay về tìm ta.”

Ta hơi chột dạ.

“Thật ra… ta nghe hết câu chuyện của người kể chuyện…”

Tiêu Yến ngẩn ra, hỏi ta vì .

“Ta cứ tưởng… cưới tiểu thư Trấn Bắc hầu phủ rồi… nên không muốn nghe nữa.”

Tiêu Yến bỗng trở nên hứng thú.

không muốn nghe?”

“A Uyển… chẳng lẽ nàng ghen rồi à?”

Hắn cứ nhất quyết đòi một câu trả lời.

Ta nâng hắn lên, nhìn vào nốt chu sa đuôi kia, khẽ nói: “Muốn biết thì… sau này nói cho biết.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương