Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

24

Ta từng bước, từng bước tiến đến gần Tiêu Hành.

Sát khí hồn lan từ chân ta!

Trời tối sầm lại, gió âm cuồn cuộn tràn vào đại .

Người trần mắt thịt không ta,

Chỉ đồ vật xung quanh tung bay loạn xạ trong cơn gió quái dị.

Họ hoang mang, chẳng tử thần đã cận kề.

Ta phải giết hắn ta……

Giết cái khốn !

chân ta bốc lên ngọn hỏa âm u.

là ngọn lửa kết từ oán niệm của ta khi còn .

Lửa càng cháy mạnh, sức ta càng lớn.

Chỉ là, nhiên liệu của ngọn lửa chính là hồn ta.

Nhưng nếu giết được khốn kia, diệt được họ Tiêu……

Thì coi như ta đã báo thù cho mẫu phi và đệ đệ!

Cũng là báo thù cho chính mình!

Hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng……

Thiên hạ thanh bình, mùa màng yên ổn.

Dẫu hồn ta cháy thành tro tàn,

Ta cũng cam tâm…

Vì lần này,

Ta lỗ đâu, ta lời đấy.

25

Ngay khi ta chuẩn bị nghiền nát sọ của Tiêu Hành…

Một vòng bất ngờ ôm chặt lấy ta.

“Nguyệt Nguyệt!”

Kỷ Tử Dạ không còn gọi ta là “công chúa” nữa.

Cuối cùng hắn cũng học được cách gọi tự của ta.

Linh hồn ta khẽ run lên.

Lập tức thu hết ma khí, cau mày nói: “Kỷ Tử Dạ, ngươi điên à? hỏa này sẽ thiêu cháy ngươi đấy!”

Mọi người chung quanh đã loạn thành một mớ.

Không phát hiện, Kỷ Tử Dạ đang ôm vào khoảng không.

Hắn ghé sát tai ta, trầm thấp ôn nhu, mang theo sức mạnh khiến người yên tĩnh: “Nguyệt Nguyệt, ngoan nào, đừng tự hại mình nữa được không? Việc nàng muốn , ta giúp.”

Vừa dứt lời, hắn lại cúi ho sặc sụa mấy tiếng.

Khi quay lại, sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng thương, nhưng nở nụ cười với ta: “Tin ta một lần, được không?”

Ta nhìn hắn lâu, nghiêm túc cân nhắc…

Cái thân yếu ớt này của hắn, rốt cuộc còn chống đỡ nổi mấy năm nữa đây?

Ta không nghi ngờ năng lực của hắn, chỉ sợ hắn chẳng kịp đấu với lũ cẩu họ Tiêu kia mà đã tàn hơi mất rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của hắn, khiến ta vỡ vụn trong : “Ta đã được như nàng nói, trở thành kẻ chỉ một người. Vì để diệt họ Tiêu, ta đã mưu tính năm. Có cho ta thêm một chút thời gian nữa được không?”

26

Ánh mắt hắn trong trẻo như năm xưa.

Thì ra, không phải bước vào vũng lầy quyền lực cũng nhuốm bẩn.

Ta thu hết linh khí, nhường chiến trường lại cho hắn.

Nhưng trong thoáng hờn dỗi: “ là, bản công chúa đã kéo ngươi ra khỏi bùn rồi, sao ngươi cứ nhất định muốn tự nhảy vào lại vậy?”

mắt hắn đen thẫm, gương mặt trắng như ngọc tuyết, mang theo nét yếu đuối bệnh tật, ánh nhìn lại dịu dàng đến tận cùng.

Khi khóe môi hắn khẽ cong, hàng mày cũng mềm theo: “Vì nàng còn trong . Nguyệt Nguyệt, ta muốn kéo nàng ra.”

27

Khoảnh khắc .

Ta bỗng rất muốn hôn hắn.

Muốn hắn trường thọ trăm năm.

Muốn ngủ trên giường hắn.

Muốn cùng hắn những ngày chẳng xấu hổ.

“Haiz…”

Ta khẽ thở dài, nhưng ta đã chết rồi mà.

28

Gió ngừng.

đường trở lại yên tĩnh.

Ta lại hóa thành người xem kịch.

Thì ra…

Câu “đưa ta về nhà” mà Kỷ Tử Dạ nói trước khi vào cung, là muốn ta tận mắt chứng kiến cảnh diệt tộc của họ Tiêu.

Hắn lấy chuyện lũ lụt Bình Châu mối, nhẹ mở lời: “Vũ hầu nói tiền sửa đê Bình Châu bị Triều công chúa chiếm đoạt?

Ha, kết quả này, khác hẳn điều bản tướng tra được đấy.”

Sắc mặt Tiêu Hành khẽ cứng: “Ồ? Tướng gia cũng điều tra ư?”

Lúc này…

Thái tử năm xưa, nay là Hoàng thượng, nhìn Tiêu Hành, lạnh nhạt: “Là trẫm hạ chỉ để Kỷ tướng cùng ngươi điều tra. Chỉ khác là, ngươi sáng, hắn tối.”

Ngài dừng lại, ánh nhìn thoáng lạnh: “Trẫm còn sai Kỷ tướng tra thêm nhiều chuyện khác, Vũ hầu, chi bằng cùng luôn đi.”

Ta đưa mắt về phía Kỷ Tử Dạ.

Lúc , hắn đang đứng quay lưng lại ta.

Một thân triều phục đỏ, sừng sững hàng bá quan.

nói thanh lãnh của hắn vang lên, kể tội nhà họ Tiêu từng điều một…

ta hả dạ đến mức… tai cũng muốn mang thai rồi!

29

Kỷ Tử Dạ việc quả tuyệt tình.

Hắn gần như lật ngược cả họ Tiêu ra ánh sáng.

Tội lớn tội nhỏ, từ trên xuống , chẳng chừa cái gì.

Từ tham ô, giết người, mua quan bán chức.

Đến tư lợi, bè phái, nuôi thế lực riêng.

Ngay cả việc Tiêu Hành năm nào vào kỹ viện, ôm mấy cô nương, hắn cũng moi ra cho bằng được!

Hết đợt chứng cứ này đến đợt khác, được nhóm đại thần do hắn liên minh sẵn dâng lên.

Bọn họ là phe trung quân.

Ta thầm cảm khái.

năm qua, Kỷ Tử Dạ đúng là đã chọn cho Hoàng thượng bao trung thần giỏi giang.

Kế hoạch năm, tỉ mỉ, kín kẽ hơn ta ngày trước gấp mấy lần.

Nhưng càng nói, sắc mặt hắn càng khó coi, chân mày nhíu chặt: “Khụ… khụ… khụ… khụ…”

30

Kỷ Tử Dạ ho dữ dội.

Đuôi mắt, vành tai nhuốm đỏ, mắt mờ hơi nước.

Bao nhiêu người trong nhìn hắn lo lắng, sợ hắn khạc ra máu tại chỗ.

Ta như bị bóp nghẹt: “Kỷ Tử Dạ, ngươi ổn chứ?”

Hắn gửi cho ta ánh nhìn trấn , cố nén cơn ho, rồi tiếp tục: “À đúng rồi, Vũ hầu còn nhiều lần ám sát triều thần. năm qua, thần bị tám mươi vụ mưu sát, mươi vụ độc, ba mươi vụ mỹ nhân kế, hơn mười vụ…”

Ta mà thầm cảm thán…

Kỷ Tử Dạ có sót khốn Tiêu Hành, quả là kỳ tích!

Chắc hắn đã đi cửa môn quan đến nát cả chân rồi…

Nói đến giữa chừng, hắn dừng lại, liếc về hướng ta, khẽ cong môi, ý vị sâu xa: “Chỉ riêng hôm qua, Vũ hầu còn cho người bỏ thuốc vào rượu của thần. Nhưng thân yếu, thần đã lâu không uống rượu. Chén rượu là để tế Triều công chúa đã khuất người từng yêu loại rượu nhất.”

Tiêu Hành xong, mặt cắt không còn giọt máu.

Ánh mắt Hoàng thượng dần xa xăm: “Hoàng trưởng tỷ… lúc sinh thời, nàng thích uống loại rượu gì?”

Kỷ Tử Dạ khẽ quay sang hướng ta, sắc mặt nhợt nhạt mà ánh cười dịu dàng: “Triều công chúa, nàng thích uống Tần Hoài Xuân.”

31

Ta kinh ngạc.

Lạ , Kỷ Tử Dạ sao lại ta thích Tần Hoài Xuân?

Nhưng thôi, hắn thông minh thế, cũng chẳng lạ.

Tóm lại, tất cả hiểu, họ Tiêu lần này sự xong đời.

Song Kỷ Tử Dạ dường như chẳng còn quan tâm đến kết cục .

Hắn đứng trong , bỗng đổi : “Hoàng thượng, thần mộ Triều công chúa, xin thánh thượng ban hôn cho thần và nàng.”

Một lời khiến cả chết lặng.

Hoàng thượng sững sờ.

Sau , có lẽ tưởng mình lầm: “Kỷ tướng, ngươi vừa nói, ngươi ái mộ ?!”

32

“Thần tâm duyệt Triều công chúa, nguyện cầu được cưới nàng thê, mong bệ hạ chuẩn y.”

Trong dấy lên những tiếng rì rầm kinh ngạc.

Có người hạ : “Tướng gia điên rồi sao?”

“Triều công chúa… chẳng phải người đã chết rồi ư?”

Ta cũng ngẩn ra.

Hoàng thượng lặng một lát, khuyên: “Kỷ tướng, Hoàng trưởng tỷ đã mất, cần gì phải như thế…”

“Dù nàng hay chết, thần cũng nhận nàng thê.”

“Kỷ tướng…”

“Xin thánh thượng ban hôn.”

Hoàng thượng chẳng còn cách nào: “Ngươi đã quyết, trẫm chuẩn.”

Trên gương mặt tái nhợt của Kỷ Tử Dạ, ánh mắt giãn ra, môi khẽ cười, nụ cười mãn nguyện như người đã bước qua muôn ngàn khổ ải mà cuối cùng được toại ý.

Nhưng ngay lúc

Tiêu Hành quỳ bỗng bật dậy, ánh mắt độc ngầu: “Ngươi đừng hòng! Lý Hoài Nguyệt khi đã gả vào Vũ hầu phủ! Nàng là người họ Tiêu, chết cũng là của họ Tiêu!”

33

Vẻ mặt hung hãn của Tiêu Hành như muốn lao lên bóp chết Kỷ Tử Dạ.

Theo bản năng, ta lập tức chắn trước người hắn!

khốn kia mà dám động đến một sợi tóc của Kỷ Tử Dạ, ta sẽ tự nghiền nát thiên linh cái của hắn!

Nhưng Kỷ Tử Dạ lại kéo ta, đưa ta ra sau, cúi mắt nhìn Tiêu Hành.

Thần thái cao ngạo, ánh nhìn như nhìn một xác chết: “Nàng chưa từng là của , cũng chẳng là của . Nàng là nàng — Lý Hoài Nguyệt.”

34

Ta vòng qua cổ hắn, môi kề bên tai, trêu chọc: “Quyền tướng đại nhân, thì ra ngươi thích tiểu yêu nữ đến thế à?”

Vị quyền tướng lạnh lùng băng giá , lập tức đỏ ửng tai.

Hắn đáp khẽ, chỉ đủ cho mình ta : “Ừm… thích.”

35

Khi ta cùng Kỷ Tử Dạ rời khỏi hoàng cung, Tiêu Hành bị áp giải.

Vốn hắn ta đã như con chó cụp đuôi.

Nhưng đi được nửa đường, hắn ta bỗng phát cuồng, gào lên một tiếng.

Ta đang nghĩ, quả nhiên đồ điên là đồ điên.

Chưa dứt ý nghĩ, đã hắn ta run rẩy, ngón chỉ thẳng vào phía ta: “Ngươi… ngươi… ngươi…”

Ta nghiêng : “Ừm? Ta?”

Giữa chừng, hắn ta khựng lại.

Ánh mắt hạ xuống, dừng lại nơi cổ ta ngay vết sẹo rạch họng.

Rồi, mặt hắn tái mét: “Ma!! Ngươi là ma!!”

Ta cau mày, chẳng vui: “Ồ? Ngươi cũng nhìn ta sao?”

Kỳ lạ , là thế nào đây?

Ta tưởng Kỷ Tử Dạ có ta là vì hắn có mắt nhìn thấu linh hồn.

Còn khốn Tiêu Hành này……

Chỉ có mắt chó bằng hợp kim titan, dựa vào cái gì mà có nhìn ta chứ?!

Tùy chỉnh
Danh sách chương