Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Đùa chắc, ta còn chưa từng gặp Nhiếp chính vương cơ mà.
May thay, tên bệnh thần kinh trong bệnh thần kinh ấy quả thật không thích nói nhảm. Nghe ta nói xong, chỉ sững người một lát rồi ném lại một câu “Biết rồi”, sau đó tung qua cửa sổ biến mất.
Thấy hắn đi rồi, ta lập tức chạy về tẩm cung của , sai toàn bộ cung nữ thái giám canh phòng nghiêm ngặt quanh điện. lệnh từ nay mỗi đêm đều phải chia ca canh gác. Rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ta yên tâm chợp mắt nửa đêm.
Sáng hôm sau, Tiểu Đào hầu hạ ta rửa mặt, nhìn bờ vai trần của ta mà ngập ngừng: “Nương nương, người… đêm qua…”
Ta vội che lấy vết đỏ trên xương quai xanh, giành nói trước: “Còn ngươi, đêm qua đi hả? Bổn cung điện của ngươi mà chẳng thấy bóng dáng !”
Tiểu Đào nghi hoặc: “Đêm qua vốn không phải phiên nô tỳ trực, nô tỳ về khu cung nữ nghỉ rồi, chẳng ở trong điện mà.”
Ta gượng gạo nói: “Đó, chính là vậy! Đêm qua bổn cung đi tìm ngươi, không thấy , quay người lại thì đâm đầu vào tường, ngươi xem… đỏ một mảng rồi đây này.”
Tiểu Đào nhìn mãi, có lẽ cũng không hiểu nổi tư thế nào có vết đỏ ấy xuất hiện ở vị trí đó. từ hôm sau, Tiểu Đào không còn khuyên ta tranh sủng , trái lại còn đưa ta xem sách như “Nữ đức”, “Nữ giới”, hay “Liệt nữ truyện đồ”.
Thỉnh thoảng còn khuyên nhủ: “Hoàng thượng kỳ thật cũng là người không tệ, nương nương thoáng , lầm đường lạc lối.”
Cuộc sống của ta nhờ vậy mà chất lượng tăng vọt, ta cảm thán đúng là họa phúc khôn lường.
Lệ thăm cũng phải hâm mộ nói: “Không ngờ ngươi hoàng thượng lạnh nhạt mà trông còn hồng hào hơn trước.”
Ta khiêm tốn đáp: “ có có, tỷ cũng rất ổn mà.”
Lệ tức tối: “Ổn cái mà ổn! Cẩu hoàng đế sắc phong thêm một … chính là cung nữ hôm đó liều đỡ hắn trong vụ ám sát! Mẹ nó, phụ thân ta là Thượng thư, ta vào cung đường đường chính chính, thế mà hắn lại sủng con tiện nhân ! Tức ta rồi!”
Thấy ta hứng thú nhạt nhòa, Lệ liền ném thêm một quả bom: “Ngươi biết không? Hôn thê của Nhiếp chính vương cũng chạy theo người khác rồi đó!”
6
Nhiếp chính vương… kẻ nổi tiếng là khó hầu, lại là mỹ nam đệ nhất trong triều. Tính tình thất thường, tàn bạo vô lối, lại ưa lui tới thanh lâu, danh tiếng chẳng mấy tốt đẹp. Thế dù qua tuổi cập quan, hắn vẫn chưa cưới vợ.
Nghe nói vị hôn thê mà cuối định hắn là thứ nữ hiền lành, đoan trang của phủ Thượng thư. Nào ngờ hôm qua cô nương ấy gửi một phong thư, nói và thư sinh học viện đối diện nhau nhiều năm, không chịu nổi sỉ nhục bỏ trốn người tình.
Trùng hợp thôi, nhất định là trùng hợp. Không nào là trò của tên bệnh thần kinh trong bệnh thần kinh được. Nếu hắn có bản lĩnh thế thật, thì sao đêm đó ám sát chẳng thành, còn phải trốn trong cung của ta?
Ta tự an ủi, không nhiều, đêm ấy chuẩn kéo rèm ngủ. Kết quả, đang ngủ say, ta kéo bật dậy khỏi giường.
Ta: ???
Giữa đêm tối, chỉ nghe một tiếng cười lạnh: “Ngươi ngủ ngon thật đấy.”
Dưới ánh trăng, ta thấy hắn ngồi xổm giường, sắc mặt không chút cảm xúc. Trên mặt đất, đám cung nữ và nô tài của ta nằm la liệt.
“Bọn… bọn họ sao rồi?” Ta kinh hãi hỏi.
“ rồi.” Hắn hờ hững đáp.
Ta bật thốt: “Nói dối! Rõ ràng ngươi dùng mê hương họ ngất đi, hai canh sau tỉnh lại!”
Vừa nói xong, ta vội lấy tay bịt miệng, nước mắt rưng rưng: Thật tàn nhẫn… không trách ta lại thấy choáng váng thế này.
“Ồ?”
Hắn dựa vào thành giường, khoanh tay, hứng thú nhìn ta: “Thế sao nàng lại sai người vây giường kín mít thế?”
Xong rồi.
Ta ngập ngừng đáp: “Ta… ta dù cũng là nữ nhân yếu đuối, ngươi là thích khách, đêm qua xông vào cung ta, ta sợ chứ, muốn tăng cường phòng vệ thôi.”
Hắn nghiêng đầu ngợi, có lẽ thấy lý do cũng tạm chấp nhận được, liền không truy hỏi thêm: “Chuyện ngươi muốn, ta làm xong. lượt ngươi rồi.”
Ta run rẩy hỏi: “Chuyện đó… vị hôn thê của Nhiếp chính vương, chẳng lẽ thật sự là ngươi… ngươi làm nàng ta rồi?”
Hắn cười tà: “Bắt người mang đi, cưỡng rồi giết.”
Ta lạnh mặt: “Nói bậy! Rõ ràng ngươi người tình của cô ấy mấy ngàn lượng bạc, bảo hắn đưa nàng trốn đi!”
Con gái Thượng thư đại nhân đúng là mắt mù, tên vì mấy ngàn lượng mà đồng ý đưa cô ấy chạy, thật người ta tiếc thay.
Hắn ngậm ngùi nhả cọng cỏ trong miệng, lười biếng nói: “Vô vị, nói ngươi cũng biết hết.”
Nói là thế, dưới ánh trăng, ta lại thoáng thấy trong mắt hắn ánh lên một tia cười mờ nhạt.
“Này.” Hắn bất ngờ tiến lại gần, khóe môi nhếch lên: “Ta thấy ngươi cũng thú vị đấy. Chi bằng… thích Nhiếp chính vương , theo ta đi.”
7
Ta hoảng hốt vẫy tay lia lịa: “Ngươi? Ngươi là cái thá chứ!”
Thấy nét cười trên mặt hắn khựng lại, ta vội chữa lời: “Ta… ta đối với Nhiếp chính vương một lòng một dạ, thủy chung không đổi, đời này trừ Nhiếp chính vương , ta không người thứ hai.”
Hắn hừ lạnh, không nói thêm, chỉ giơ tay đưa ta một chiếc lọ nhỏ: “Trong này là Đoạn Hồn Dẫn, mấy hôm là Hoa Triêu tiết, chỉ cần ngươi nhỏ một giọt vào chén rượu của cẩu hoàng đế, hắn .”
Ta thầm , lát đổ thẳng thứ này vào hố xí.
Hắn cười lạnh: “Ta cài người cạnh ngươi. Nếu ngươi dám đổ đi, tráo đổi, hay không chịu hợp tác, ta giết người ngươi … Nhiếp chính vương.”
Thấy ta giả bộ sợ hãi run rẩy, hắn lại bổ sung một câu: “… Còn ngươi .”
8
Đây là một kẻ điên thật sự. Mà trớ trêu thay, ta lại đánh không lại kẻ điên ấy.
Ta hỏi Tiểu Đào: “Nếu ta mưu sát hoàng thượng… ta còn cơ hội sống không?”
Tiểu Đào nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp: “Nương nương, thật … người thỉnh thoảng giải tỏa chút cũng được mà… không nhất thiết phải giết hoàng thượng .”
Thôi vậy, Tiểu Đào không hiểu. Trước là kẻ điên, sau là đứa ngốc, ta đành nghiến răng suy tính, quyết định nửa đêm trốn khỏi hoàng cung.
Ta lén nhét mấy cây trâm vàng vào lòng, thừa lúc đêm đen gió lớn mà trèo tường. May mắn thay, hoàng thượng vốn chẳng ưa ta, ban ta tẩm cung tận nơi hẻo lánh nhất. Khi vào cung ta còn chửi hắn một trận, lại, quả là ta không biết điều.
Vừa leo lên được đầu tường, ta bỗng nghe thấy giọng nam vang lên dưới chân: “ động!”
Có người! Ta lập tức khom người nấp xuống.
Người tiếp tục nói: “ đi! đi, ta không sống thiếu nàng!”
Cái ?! Chẳng lẽ ta trong chốn thâm cung này, lại có kẻ thầm trộm nhớ sao? Quả nhiên, tuy hoàng đế mù mắt, thiên hạ vẫn còn người có mắt nhìn châu ngọc.
Mặt ta đỏ bừng, vừa định quay lại xem kẻ có gu thẩm mỹ cao này là ai, thì người lại nói tiếp: “Trẫm vì nàng, ngay giang sơn cũng có buông bỏ. Vì sao nàng đối xử với trẫm tàn nhẫn như vậy!”
Trẫm? Trẫm trẫm trẫm trẫm trẫm?!
Ta cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là hoàng thượng. Không chỉ có hoàng thượng, mà còn có người phụ nữ đối diện hắn.
Nàng ta khoác áo trắng, gương mặt đau khổ: “Đây không phải cuộc sống ta mong muốn. Ta chỉ là một nữ tử bình phàm, chỉ muốn người sống trọn đời nhau. người là hoàng đế, định sẵn phải có tam cung lục viện.”
Hoàng thượng, đúng là kẻ trung nhị nổi danh khắp đại thừa: “Ta có vì nàng mà đuổi hết họ đi!”
Nàng lắc đầu kiên quyết: “Họ cũng là những nữ nhân đáng thương, hoàng thượng hà tất làm khó họ? Ngài làm thế, chỉ ta càng coi thường ngài hơn.”
Hoàng thượng nghe vậy liền nện một quyền lên tường: “Tại sao! Tại sao ta lại là hoàng đế! Tại sao việc được ở người lại khó thế!”
Cú đấm ấy không hề nhẹ, bức tường ta đang đứng rung lên. Rồi ta, mất thăng bằng, từ trên tường lăn thẳng xuống, bốn chân chổng lên trời, đáp ngay trước mặt hoàng thượng.
9
giả còn kịp không nhỉ?
Hoàng thượng cúi đầu nhìn ta, mặt đen như mực: “Ngươi là ai?”
Ta hoảng hốt che mặt: “Ai là ta?!”
Hắn nhíu mày bước lại gần, khi sắp chạm tới thì bất ngờ đỡ ta dậy: “Ngươi nhất định là tiên nữ hạ phàm, trẫm cảm động xuống đây ban trẫm một điều ước đúng không?”
Phì! Đồ nam nhân tiệt! Ta vào cung ba năm rồi mà hắn còn không nhớ nổi mặt ta!
Ta đau khổ đính chính: “Không… thật ta là Tô quý trong cung ngài. Ta định trốn khỏi hoàng cung nửa đêm trèo tường.”
Nhìn thấy gương mặt hắn lại sa sầm, ta vội chữa lời: “… vừa rồi ta quả thật tiên nữ nhập vào! Nàng nói giúp hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện!”
Cũng may, ta vẫn biết nói dối.
Hoàng thượng nhìn ta một hồi lâu, cuối nhớ ta chính là cái người vài ngày trước tố giác Trương quý .
Hắn gật đầu khen ngợi: “Ngươi còn biết tự lượng sức, không dám tranh giành với trẫm.”
Cảm ơn, ta thật sự không thích loại đàn ông ngu như ngài.
Hoàng thượng dịu dàng nhìn người áo trắng: “Thuần nhi, nàng đi . Nàng không luôn lo trong cung không có bằng hữu sao? có người chẳng thích trẫm rồi, nàng có ở lại, chúng ta cách.”