Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
gì cơ?! Ta quay đầu nhìn sang, một đám đang vây quanh Thuần phi, có kẻ còn đang thò tay sờ mặt nàng ta.
Mắt ta tối sầm. Nếu để thượng biết, có khi hắn cho tru di cửu tộc nhà ta mất.
Ta từng là người rất mê múa thương luyện kiếm. Dù ta cũng là con gái của Đại tướng quân Định Quốc, có thể là phường mềm yếu?
Ta lao lên hỗn chiến cùng đám , giao đấu suốt ba trăm hiệp. Cuối cùng, vì bọn chúng đông người, ta…
Vinh dự bị trói chung với Thuần phi, trở thành anh hùng thất bại cứu mỹ nhân.
Một tên nhổ bãi nước bọt xuống đất, khinh thường: “Phi! Tưởng lợi hại lắm! Mới vào quỳ rạp dưới đất, còn học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân?”
Xin lỗi cha. Lâu rồi không luyện tay, hơi gỉ sét.
Ta rơm rớm nước mắt, chờ người của thượng tới cứu. Khi bị trói chung với Thuần phi ta vẫn chờ. khi bị đưa một kỹ viện đầy đèn lồng đỏ treo lủng lẳng, ta vẫn chờ.
Rồi khi đám dùng ta và Thuần phi để đổi lấy năm mươi lượng bạc, tên cầm đầu còn vui vẻ vỗ vai ta: “Này cô em ngốc, ơn nhé.”
Lúc đó, ta … từ bỏ hy vọng. Trời ơi! thượng ngài đúng là đồ điên! Ngài bảo “tái hiện chân thực”, ngài thật sự không cài một ám vệ nào bên cạnh bọn ta luôn à?!
Thuần phi an ủi ta: “Không đâu Tần nhi, trời sinh vạn vật có đường sống, chúng ta tìm cách thoát, không chết được đâu.”
ơn nhé, chị đại. Nếu thần biết ta đưa Thuần phi vào kỹ viện, chắc ta chết tại chỗ còn hơn!
Ta tuyệt vọng nhìn Thuần phi vẫn đầy kiên cường bị dẫn đi, còn bản thân ta bị lột sạch, ném vào thùng tắm, tắm rửa sạch rồi vào một bộ đồ… gợi mức gian tà.
Một tên tú già khú nham nhở dẫn ta vào một gian phòng: “Cô nương, khách nhân tối là quý nhân kỹ viện này cầu mà không được đấy nhé. Tối , cô sướng to rồi đó.”
Ta đẩy cửa bước vào. phòng, một tên công tử áo trắng hờ hững đang đứng, tay trái cầm quạt lưng, lẩm bẩm: “Mẹ nó, gia chờ bao lâu rồi.”
Rồi quay đầu nhìn ta…khựng lại.
16
“Hả? Đây không người ta chọn!” Hắn kêu lên.
“ ,” Tú cúi rạp, lấy lòng, “Cố công tử, Lăng Ngọc đêm không tiếp được. Cô nương này mới tới, thân sạch , đảm bảo làm ngài hài lòng.”
Cố công tử rõ ràng không vui: “Vậy cô ta biết lưng không?”
Ta đáp ngay: “Ta không biết.”
Kết quả bị tú đá một cú vào sau đầu gối, đau điếng.
Lão : “Biết, biết, Cố công tử, đảm bảo ngài thoải mái.”
xong kéo tiểu đồng lui nhanh như gió.
Tên Cố công tử, thanh tú mà đi kỹ viện đứng đó nhìn ta, cau mày. Rồi có lẽ không chịu nổi cơn ngứa, hắn ngoắc ta: “Này, này, mau lại đây, lưng cho gia!”
Ta rụt rè bước tới, ngượng ngùng nhét tay vào sau lưng hắn. Tên này đúng là bị ghẻ, ta nỗi tay như móng gà mà hắn vẫn “ha ha, sướng quá.”
“Được lắm, không ngờ nhìn ngốc ngốc mà cũng khéo đấy.” Ta cũng không ngờ nhìn ngươi khá bảnh mà lại biến thái vậy.
“Thế này đi,” Hắn cởi luôn áo, để lộ lưng trần, tay ra sau: “Mau hết lưng cho gia.”
Ta: “…” Thôi, dù còn hơn là bị bán thân. Ta an ủi bản thân, run rẩy đặt tay lên tấm lưng trần mịn màng ấy.
Mới chạm tới, “RẦM!”
Cửa phòng bị đá bay. Một bóng người lớn hắc y bước vào, ánh mắt sắc như dao.
17
Nam nhân … Đẹp trai quá mức cho phép.
Thân hình lớn, khoác ánh trăng như khoác áo choàng, mái tóc đen như thác buộc , đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nghiêng, người vương bụi đường lộ ra vẻ lẫm liệt lạnh lùng.
Đúng là khí chất bá chủ thiên hạ.
tiếc… hắn đang rất tức giận. Đôi mắt lạnh như băng quét qua ta và Cố công tử, môi mím chặt.
Cố công tử lập tức kéo áo lại, run rẩy: “Vương… Vương gia… ngài lại tới đây?”
Vương gia?!
Hắc y công tử không đáp, bước thêm hai bước. Ánh mắt hắn rơi xuống vạt áo Cố công tử đang mở phanh, lửa giận mắt như sắp bùng nổ.
Cố công tử run rẩy : “Vương gia… ta là… lần đầu đây, ta…”
“Cút.” Hắn lạnh lùng phun ra một chữ.
Cố công tử lập tức như được đại xá, khom lưng cúi đầu: “Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia, thuộc hạ cáo lui!” Rồi chuồn thẳng ra cửa, suýt ngã lúc vấp bậc thềm.
phòng còn lại ta và hắn.
Ta cũng khẽ ho một tiếng, lí nhí: “ đó… ta cũng…”
“Khoan .” Hắn bỗng cất lời.
Toang rồi.
Ta hoảng sợ giơ hai tay lên: “Đại ca, ta chưa làm gì hết, là bọn họ ép ta! Ngươi hỏi ai cũng được, đừng hỏi ta!”
Nhưng hắn lại tháo chiếc áo choàng trên người, choàng lên người ta. Một mùi thơm nhẹ của quế lan tỏa quanh mũi. Ta bị quấn kín mít.
Hắn quay mặt sang chỗ khác, hai tai đỏ lên rõ ràng: “Nàng… này rồi hãy ra ngoài.”
18
Nhờ vị hắc y công tử … à không, là Nhiếp chính vương… mà ta và Thuần phi lập tức được giải cứu.
Bà tú bà và lão tú nhận bạc ban nãy giờ mặt trắng bệch, quỳ rạp dưới đất, run như cầy sấy, miệng không ngừng lải nhải: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng! Tiểu nhân không biết là người của ngài, tiểu nhân đáng chết! Đáng chết!”
Nhiếp chính vương ngồi trên chiếc ghế bọc da hổ, hơi nhướng cằm. Sau lưng hắn, một thị vệ lớn lặng lẽ bước lên.
Mấy tên run rẩy bị trói chặt, đẩy ra quỳ trước mặt chúng ta. Nhìn cũng biết ăn đòn một trận, không dám ngẩng đầu, biết liên tục cầu xin tha thứ.
“Kéo xuống.” Nhiếp chính vương nhếch mép , nụ khiến người lạnh sống lưng: “Đưa vào Phòng Ác Khuyển.”
Đám khóc thét bị lôi đi. Không rõ Phòng Ác Khuyển là nơi nào, nhưng tú bà và tú nghe vậy lăn đùng ra ngất, đầu đập đất nghe bộp bộp.
Thuần phi bước lên thi lễ, thành tâm tạ: “Đa tạ Vương gia ra tay cứu giúp, dân nữ kích vô cùng.”
“Không .” Nhiếp chính vương đáp: “Cô nương là người mà điệt ta yêu sâu sắc, cứu cô cũng là vì điệt.”
Ánh mắt hắn liếc sang ta: “Bản vương đường đi các ngươi chẳng yên ổn gì. May bản vương có việc Quả Châu, chi bằng tiễn các ngươi một đoạn.”
Trời ơi, mỹ nam ơi… Ngài mà đi cùng chúng ta, thượng cứu mỹ nhân kiểu gì nữa đây?
Ta định mở miệng từ chối, Thuần phi hớn hở cướp lời: “Vậy đa tạ Vương gia!”
thượng à, không? Ta không muốn Nhiếp chính vương đi cùng đâu. Là bảo bối của ngài đòi theo đó nhé.
đi là đi. Nhiếp chính vương bao trọn khách điếm, sắp xếp chỗ nghỉ cho ta và Thuần phi, bảo mai lên đường.
Thuần phi vui lắm, nắm tay ta khen Nhiếp chính vương là người tốt, bảo hắn chẳng giống lời đồn.
“Nhiếp chính vương không biết sau này là lang quân của ai nữa.” Nàng ta chống cằm thán.
Ta nghiêm túc đáp: “Chắc chắn là… thích tên Tiểu Cố .”
Thuần phi ngơ ngác: “Hả?”
Ta bắt đầu phân tích: “ qua ta bị ép đi hầu hạ Cố công tử. Tên đó không biết có bị ghẻ lưng hay gì, ngứa chịu không nổi, cởi phăng áo bảo ta cho hắn.”
“Đúng lúc đó, Nhiếp chính vương xông vào. ta và Cố công tử phòng, sắc mặt đen như đáy nồi, mắt lại cứ nhìn… mông trần của Cố công tử. Tên còn luống cuống giải thích mình lần đầu đi kỹ viện.”
Ta chốt lại: “Cô thử nghĩ xem, kiểu đó không khác gì… phu quân tra hỏi thê tử lần đầu xuất môn không?”
Thuần phi bán tín bán nghi: “Nghe cô cũng … có lý. Nhưng mà…”
Ta dứt khoát bồi thêm: “ đó ta hở hang như thế, mà hắn không thèm nhìn lấy một . Ngược lại còn tỏ vẻ ghét bỏ, quăng áo choàng lên người ta như sợ dơ mắt.”
“Cho nên, ta dám chắc chắn… Nhiếp chính vương thích nam nhân! Hắn thích Tiểu Cố!”
19
Sau khi nắm được bí mật động trời này, ta lập tức hừng hực quyết tâm trả ơn cứu mạng cho Nhiếp chính vương. Ta nhất định giúp hắn đoạt được trái tim của Tiểu Cố!
Đêm tối, bệnh bệnh lại ghé phòng ta. Hắn còn tỏ ra e dè, hỏi: “Cô … Nhiếp chính vương thế nào?”
Ta gật đầu tán thưởng: “Phong hoa tuyệt thế, lời có trọng lượng.”
Hắn hài lòng gật gù: “Mắt nhìn người của cô cũng không tệ.”
Ta tiếp lời: “Ta còn biết, hắn… có người lòng rồi.”
Bệnh bệnh giật mình. Do dự một chút, hắn hỏi: “Vậy cô định làm gì?”
Ta gian tà: “Ơn cứu mạng, dĩ nhiên là giúp người ta toại nguyện rồi!”
Tên ngốc này chắc bị cửa kẹp đầu, nghe vậy liền đơ người, một lúc sau mới loạng choạng bay ra ngoài bằng cửa sổ.
Sáng sau, ta, Thuần phi, Nhiếp chính vương, Tiểu Cố tiếp tục lên đường.
, Nhiếp chính vương ăn có chút khác lạ. Hắn áo tím, tóc dài búi bằng trâm ngọc, dáng người ráo, nhưng lại không dám nhìn thẳng chúng ta, như thể không thích nhìn nữ nhân.
Ta thầm với Thuần phi: “Cô có Vương gia có gì… là lạ không?”
Thuần phi gật đầu khen: “Đúng vậy, hình như … còn đẹp hơn qua.”
Ta liếc qua phía Tiểu Cố, người cũng yểu điệu thướt tha không kém. A ha, ra là vậy!