Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Bạn bè tôi, Chu Hạo Nhiên có bạn gái rồi, sao tôi – với tư cách là cha – lại không can thiệp?
Tôi chỉ cười nhạt:
“Can thiệp gì? Yêu đương thôi mà, có phải kết hôn đâu.”
Nghe nói hai đứa nó quen nhau ba năm rồi.
Cũng khá đấy.
Có khi đây là chuyện duy nhất từ bé đến lớn mà Chu Hạo Nhiên kiên trì được đến .
Chỉ là… gia cô gái kia không được tốt cho lắm.
Bạn tôi nói:
“Sắp tốt nghiệp rồi, ra trường mà hai đứa sống chung, cậu mới 32 tuổi mà sang Tết đã có cháu bồng cũng không chừng.”
Dù là nói đùa, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Yêu đương thì không sao, thật sự có con — thì là chuyện lớn rồi.
Tôi tìm Chu Hạo Nhiên, nhắc nhở:
“Nghe nói cô gái đó gia không tốt. Yêu người ‘tầng dưới’ là chuyện rất phiền phức. Con nghĩ kỹ chưa?”
Nó trầm ngâm một hồi rồi :
“Ba không thích cô ấy à?”
Hửm?
Tôi còn chưa gặp mặt, thích hay không thích gì?
“Chưa tới mức không thích, chỉ là không cảm tình.”
“Tại sao ạ? hoàn gia đình cô ấy?”
“Gia đương nhiên là vấn đề.”
Chu Hạo Nhiên quyết: nó sẽ chứng minh cho tôi thấy, hai đứa có thể đến được với nhau.
Cách chứng minh là: thực tập ở công ty tôi một tháng, làm tốt, tôi phải đồng ý cho hai đứa tiếp tục.
Tôi khuyên nó: một tháng học được gì, ít nhất phải ba tháng mới mong có kết .
Nó nói không.
Một tháng là đủ.
Kết – chưa tới nửa tháng, trễ giờ, cãi lãnh đạo, không chịu làm việc. Cuối cùng bỏ luôn.
Nó xông văn phòng tôi, mặt mày phẫn uất:
“Ba, con chịu thua rồi! Đừng ép con nữa! Con đồng ý chia tay!”
Tôi: ?
Bạn bè khuyên tôi đừng ép con quá, thời nay là tự do yêu đương, cẩn thận ép quá nó lại nhảy lầu chết tình.
Nghe nhiều đến mức tôi đầu nghi ngờ: mình có quá hà khắc không?
ngờ chưa đầy hai hôm sau, nó hí hửng chạy đến báo — nó lại có người mới rồi.
Lần này là tiểu thư nhà họ Lý.
“Ba muốn môn đăng hộ đúng không? Lần này ba hài lòng chưa?”
Tôi…
Cũng không hẳn là hài lòng.
Thật ra tôi còn chưa từng gặp bạn gái cũ của nó.
Bạn tôi đùa:
“Nó chia tay với cô gái kia nhẹ nhàng cơ à?”
“Chu Kế Diệp à, cậu dám chia cắt uyên ương, không sợ trời đánh à?”
Tôi buồn bận tâm.
Giỡn à, trường là chiến trường, lừa lọc, lợi ích đặt lên hàng đầu. Trời đánh thì sao?
2.
ngờ… báo ứng tới thật.
Tôi cúm nặng.
Nằm bẹp mấy ngày liền.
Tôi cứ nghĩ, đây là báo rồi tôi đánh giá thấp ông trời.
khỏi bệnh là tôi xã giao.
tác lần này rất khó nhằn, tôi ngồi cả buổi trên bàn tiệc, đàm phán không thành, phương muốn giảm giá thêm 3 điểm phần trăm, không thể lượng.
Về đến nhà, đầu tôi cuồng, ngực tức, người hừng hực nóng.
Tôi mới nhận ra – mình bỏ thuốc.
cho trợ lý, máy bận.
cho tài xế, cũng bận.
Tôi cố gắng lết ra cửa định tự xe bệnh viện.
mở cửa, một cô gái lao thẳng lòng tôi.
“Anh sao lại bỏ ?”
“ rốt cuộc có gì không tốt?”
“ không đủ xinh à?”
Lúc cô ấy nói, tôi mới nhìn kỹ lại.
Một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, phối với quần đùi ngắn, dài đến mức như không mặc. Bên dưới là tất trắng, còn đeo cả… đuôi mèo.
Tôi chắn là thuốc làm đầu óc lú lẫn, không sao lại thấy cái gu ăn mặc quê mùa như lại… gợi cảm đến .
Cô gái say rượu, cực kỳ chủ động.
Tôi lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
bên tác cố tình sắp xếp cô gái này tới.
Tình huống kiểu này tôi từng gặp — và từ chối rất nhiều lần.
Tôi không phải loại đàn ông dễ sắc đẹp mà thóp.
lần này, hình như… trúng gu tôi.
Khuôn mặt ngây thơ quyến rũ.
Cô ấy cứ lải nhải, mà tôi nghe lọt chữ nào.
Chỉ chăm chăm nhìn đôi môi kia, trong đầu toàn nghĩ… môi nhỏ như liệu có…
Hiệu thuốc càng lúc càng mạnh.
Mà cô ấy lại càng dán chặt tôi.
Cuối cùng, khi tôi gần như mất kiểm soát, tôi :
“ có biết tôi là không?”
Cô cười khẽ:
“Biết chứ.”
nhiên là người của tác sắp đặt.
Tôi không từ chối nữa.
Tôi hôn cô, cởi đồ cô.
Trước khi tiến , tôi :
“Lần đầu à?”
Cô lắc đầu: “Không.”
Tôi không nhịn nổi nữa.
Trực tiếp xoay người cô lại, đâm thẳng .
Cô gái khóc nức nở.
Tôi hơi bối rối, nhẹ giọng dỗ:
“Sắp xong rồi, đừng khóc nữa.”
Thật ra… không sắp gì hết.
Vài phút cuối, khi tôi nằm thở dốc trên giường, trong đầu chỉ nghĩ — thật ra giảm 2 điểm phần trăm cũng có thể lượng.
cô ấy khóc đến ướt cả gối.
Thảm đến mức khiến tôi lại muốn ăn hiếp cô thêm lần nữa.
Tôi là mình nhịn quá , nên mất kiểm soát.
Làm lần hai.
Lần này cô ấy đầu biết phối hợp, chủ động đáp lại.
Tôi hoàn toàn buông thả.
Hormone dâng trào, tôi nghĩ — thôi, 3 điểm kia khỏi cần cũng được.
Rất mệt. Mệt muốn chết.
ngờ con mèo nhỏ này nghiện luôn, còn dính lấy tôi.
Tôi hôn gương mặt cô, lau nước mắt.
“ tên gì?”
Cô nhìn tôi, nhíu mày:
“Chu Hạo Nhiên, đừng giỡn nữa. Anh không biết là hả?”
Chu Hạo Nhiên?
“Tôi không phải Hạo Nhiên. Tôi là… ba của nó.”
“Ồ, nợ con thì cha trả, đạo lý quá đúng rồi còn gì.”
Cô ấy chủ động ngồi lên người tôi.
Chỉ vài phút sau — hiệp ba đầu.
Cô kết thúc.
Tôi thì…
Sụp đổ toàn diện.
3
Sau đó tôi gần như không chợp mắt được chút nào.
Cô ấy ngủ rất say, nằm gọn trong lòng tôi.
Tôi nằm đó, ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối — rồi cũng mơ hồ nhận ra: cô gái này chính là bạn gái cũ mà Chu Hạo Nhiên chia tay cách đây không .
Đúng là… báo.
Một màn “nợ con, cha trả” đầy ngoạn mục.
lẽ tôi thật sự phải… lấy thân mình ra gánh nợ cho con trai?
Nghĩ lại, cô ấy đúng là đáng thật.
Hạo Nhiên đá, bây giờ lại hiểu lầm mà lên giường với tôi.
giờ tôi giả vờ như chưa từng xảy ra gì, phủi tay bỏ … thì quá tệ bạc.
Tôi, Chu Kế Diệp, đâu phải loại người vô trách nhiệm như .
Mãi đến gần sáng, tôi mới mơ màng thiếp được một chút.
chưa ngủ được bao , thì điện thoại cô ấy reo lên.
Cuộc đó là từ… Chu Hạo Nhiên.
Cô ấy máy.
Và điều khiến tôi không ngờ nhất là — cô ấy còn nghĩ đến chuyện lại.
hai đứa chúng nó thật sự lại…
thì ba lần tối qua của tôi là cái gì?
Không, nói thật — con gái thời nay đều cởi mở này sao?
Nằm trên giường cha của bạn trai cũ, còn khóc lóc điện xin bạn trai cũ lại?
Tôi rất tức.
không thể để lộ ra ngoài.
Như sẽ giống như tôi rất để tâm.
Mà cô ấy nói mấy câu đó, phải là muốn nói rõ rằng… cô không muốn tôi chịu trách nhiệm sao?
Cô không muốn tôi chịu trách nhiệm — đáng lẽ tôi phải thấy mừng chứ?
mà không hiểu sao… lúc cài dây lưng quần, lòng lại có chút hụt hẫng.
Không sau, Chu Hạo Nhiên cũng về tới nhà.
Cậu ta nói sẽ không lại với cô ấy nữa.
Cô ấy tên là Tống Chi Chi à?
Cái tên… nghe cũng bình thường thôi.
Giống như chính cô — có gì nổi bật.
Cô ấy khổ sở thật đấy.
Lúc chạy ra ngoài, chân còn run rẩy, không vững.
Cô ấy… đúng là rất đáng .
tôi lại cảm thấy… việc Chu Hạo Nhiên không lại với cô ấy là đúng.
Đúng ở chỗ nào?
Tôi cũng không nói rõ được.
4
Lúc dọn phòng, tôi phát hiện cái đuôi mèo cô ấy để quên.
Nghĩ đến cái đuôi đó vẫy qua vẫy lại dưới thân tôi, vẫy rên xin tha — tim tôi lại giật thót một cái.
Rất phiền.
Tôi cảm thấy hôm đó mình xử với cô ấy hơi quá đáng, nên nghĩ phải bù đắp một chút.
Chuyển cho cô ấy 100 .
Sinh viên thì chừng đó cũng đủ rồi?
Tôi bảo trợ lý chuyển khoản 100 một chiếc thẻ ngân hàng mới, rồi cùng cái đuôi mèo đó giao cho Chu Hạo Nhiên mang tới cho cô ấy.
Hạo Nhiên rồi.
Tôi chợt trợ lý: “100 … đủ để mua một cái túi không?”
Anh ta bảo: là Hermès thì… không đủ.
Tôi không rành mấy thứ túi xách, trang sức của phụ nữ.
Gì cơ? 100 mà không mua nổi cái túi?
là trông tôi… quá keo kiệt à?
Lỡ như cô ấy chỉ thích mỗi Hermès thì sao?
là tôi lại bảo trợ lý chuyển thêm 100 nữa, tổng cộng 200 .
chắn cô ấy sẽ mừng rỡ tìm đến tôi, đúng chứ?
Dù gì cũng câu được một ông nhà giàu — lại không giữ lấy?
Kết là…
Cô ấy không tới.
200 ném xuống — im lặng hoàn toàn.
Xem ra vẫn là đưa ít quá.
Sinh viên thời nay đúng là… tham quá mức?
Muốn tra thông tin cô ấy — dễ như trở bàn tay.
Tôi bảo trợ lý tìm.
Phát hiện ra cô ấy thực tập ở công ty một người bạn của tôi.
Dù gì cậu ta cũng mời tôi tới bàn chuyện hợp tác, thôi thì… tiện đường ghé qua.
Xem xem con nhỏ tham tiền lẳng lơ đó, rốt cuộc định làm gì.