Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 17: Tiểu Lưu lại nghi ngờ
ngày tôi tạm thời thay vị trí trưởng phòng, ánh mắt Tiểu Lưu nhìn tôi ngày càng quặc.
Sáng họp xong, cô cố tình nán lại mọi người đã rời hết.
“An à…”
Cô ghé sát lại, thì thầm với vẻ bí mật:
“Dạo cậu và Cố thân nhau quá ha?”
Tôi giật mình trong lòng nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh:
“Cũng bình thường thôi mà. Vì công việc chuyển giao nên phải trao đổi nhiều một chút.”
“Thế à?”
Cô nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ:
“Nhưng hôm mình thấy hai người ra … lối thoát hiểm.”
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Hôm rõ ràng Cố Dĩ Sơ hôn trộm tôi trong hành lang . Không lẽ bị bắt gặp?!
“Cậu nhìn nhầm rồi,”
Tôi cúi đầu lật tài liệu loạn xạ.
“Hôm mình cả ngày đều ở văn phòng mà.”
Tiểu Lưu nghiêng đầu đánh giá tôi, giọng càng mờ ám hơn:
“Thế mà sao son môi cậu đánh trùng màu với vết dính trên cổ áo Cố thế nhỉ?”
“Rầm!”
Xấp hồ sơ trong tay tôi rớt thẳng xuống sàn.
Tiêu rồi tiêu rồi, lộ sạch rồi!
“Mình… mình vệ sinh một lát!”
Tôi định chuồn nhanh thì bị cô giữ lại.
“Yên tâm,”
Cô đột ngột nở nụ cười.
“Mình không nhiều chuyện đâu. Chỉ tò mò… hai người ở bên nhau nào vậy?”
Tôi do dự chưa biết nên nói không – dù sao Tiểu Lưu cũng nổi tiếng “mồm nhanh hơn não”.
Đúng , cánh cửa bật mở, giọng trầm thấp của Cố Dĩ Sơ vang lên:
“Trợ lý Trình, lên văn phòng tôi một chút.”
giác như cứu khỏi địa ngục, tôi nhanh chóng theo anh, lưng vẫn thấy ánh nhìn thọc sâu của Tiểu Lưu.
bước phòng, anh đóng cửa cái rầm rồi ép tôi tường:
“Bị nghi ngờ rồi?”
“Sao anh biết?!”
Tôi hốt hoảng hỏi.
“Nhìn cái em kìa, như sắp khóc đến nơi.”
Anh bật cười, hôn nhẹ lên trán tôi,
“Công khai luôn nhé?”
Tôi vội lắc đầu:
“Chờ thêm chút nữa không? Em sợ phản ứng của đồng nghiệp…”
“Tùy em,”
Anh khẽ thở dài.
“Chỉ là đừng để anh nhìn thấy em khó xử nữa.”
trưa ở căng , Tiểu Lưu lại ngồi xuống cạnh tôi:
“Chuyện sáng xin lỗi nha, tại mình nhiều chuyện quá.”
Tôi ngậm ống hút, không nói .
“ ra mình nghi lâu rồi,”
Cô ghé sát.
“Cố nhìn cậu kiểu mà chả thấy rõ. Cậu cười là anh ta lập tức cong khóe miệng theo.”
tôi đập mạnh một nhịp.
Hóa ra trong mắt người khác, tình của anh lại rõ ràng đến vậy.
Chỉ tôi – đồ ngốc mất sáu năm mới nhận ra.
Tan , điện thoại rung lên – nhắn Cố Dĩ Sơ:
【Yêu đương giấu diếm cũng vui đấy, nhưng anh không muốn giấu nữa.】
Tôi nhìn nhắn, khóe môi khẽ cong lên.
Phải rồi, nếu đã yêu nhau, tại sao phải lén lút?
Bước ra khỏi tòa nhà, anh đang dựa ô tô chờ tôi, ánh hoàng hôn nhuộm cả người anh thành một lớp vàng dịu dàng.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của vài đồng nghiệp, anh tự nhiên cầm túi xách tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi:
“Về nhà nhé?”
Tôi đỏ gật đầu, liếc thấy Tiểu Lưu đang đứng cửa kính giơ ngón tay cái lên.
Thì ra…
Yêu một người, công khai mà yêu, là giác tuyệt vời đến thế .
CHƯƠNG 18: Góc nhìn của Cố Dĩ Sơ – Sự về mối tình đơn phương
Sáng cuối tuần, tôi tỉnh dậy trong căn hộ của Cố Dĩ Sơ, thì phát hiện anh đang chống tay nhìn tôi.
Ánh nắng sớm xuyên khe rèm rơi xuống hàng mi anh, đổ bóng lên khuôn đẹp như tranh vẽ.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng anh khàn khàn vì thức dậy, nghe cực quyến rũ.
Tôi rúc lòng anh lười biếng trả lời:
“Ừm… Anh đang nhìn thế?”
“Nhìn em.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt chân mày, sống mũi tôi,
“Nhìn kiểu cũng không thấy đủ.”
Mấy lời tình tứ thế mà lại do Cố Dĩ Sơ nói ra, tôi lại bắt đầu đập loạn.
Chợt nhớ tới lời Tiểu Lưu hôm trước “ánh mắt anh không hề giấu ”, tôi không kìm mà hỏi:
“Anh thích em bao giờ vậy?”
Anh bật cười khe khẽ, ôm tôi sát hơn một chút:
“ sự muốn biết à?”
“Muốn.”
“ nhớ tiệc gia đình sáu năm trước không?”
Giọng anh trở nên dịu dàng như làn gió xuân,
“Em mặc váy trắng, căng thẳng đến mức tay run bần bật. Nhưng cười với anh, đôi mắt sáng như sao.”
Tôi ngẩng đầu kinh ngạc:
“Nhưng anh lạnh nhạt lắm mà…”
“Vì anh hoảng.”
Anh bật cười bất lực,
“Chưa từng rung động với ai, đột nhiên một cô gái khiến anh lệch nhịp. Phản xạ đầu tiên… chính là tránh né.”
Thì ra tất cả những lạnh lùng, xa cách, đều là do động mà không dám lại gần.
“Anh đặt biệt danh ‘Phenylethylamine’ (chất dẫn truyền thần kinh tình yêu) cho em, là vì hy vọng giác sẽ phai theo thời gian.”
Ngón tay anh đùa nghịch lọn tóc tôi,
“Nhưng sáu năm trôi , chỉ cần nhìn thấy em… vẫn đập nhanh như ngày đầu.”
Tôi bất giác nhớ lại lần sự cố chiếu màn hình họp hôm trước:
“Hôm anh họp… tại sao không tắt nhắn ngay?”
“Là cố tình đấy.”
Anh nói thẳng không chút ngại ngùng,
“Muốn cả thế giới biết, người gọi anh là ‘chồng’.”
tôi lại đỏ bừng:
“Vậy anh trả lời ‘’ cũng là…”
“Cố ý.”
Anh cúi xuống hôn tôi,
“Xem em dám tới hỏi anh không.”
Tôi xấu hổ tức:
“Thì ra đầu đến cuối là anh câu em!”
“Em mới là người thả câu trước.”
Anh nhẹ cắn vành tai tôi,
“Gửi kiểu giả vờ ngây thơ.”
“Em gửi nhầm mà!”
Tôi vội vàng thanh minh, nhưng lại bị anh chặn môi.
nụ hôn sâu lắng, anh thì thầm bên trán tôi:
“Biết anh hối hận điều nhất không?”
“Cái ?”
“Là câu ‘Không coi em là em gái’.”
Ánh mắt anh thoáng chút hối lỗi,
“Bạn hỏi anh coi em như em gái không, anh không nghĩ mà phủ nhận. Nhưng không ngờ… em lại nghe thấy, rồi hiểu lầm suốt mấy năm.”
Thì ra là thế.
“Trình An ,”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định,
“Anh chưa từng xem em là em gái. cái nhìn đầu tiên… em đã là người con gái anh muốn nắm tay đến cuối đời.”
Nắng sớm chiếu sáng cả căn phòng, phủ lên người anh một tầng ánh vàng dịu nhẹ.
Tôi ngắm nhìn khuôn – người từng là mối tình đơn phương trong tôi, giờ đây đang ôm tôi lòng, dịu dàng thủ thỉ từng lời yêu.
Thì ra…
Điều đẹp nhất trên đời, chính là người em thầm yêu bấy lâu, cũng đã luôn âm thầm yêu em.
CHƯƠNG 19: Công khai tình và cuộc sống ngọt ngào thường nhật
Trước đến công ty sáng thứ Hai, Cố Dĩ Sơ nắm tay tôi lại trong xe:
“Hôm , mình không trốn nữa nhé?”
Tôi nhìn ánh mắt đầy chờ mong của anh, cuối cùng gật đầu:
“Ừ.”
bước tòa nhà văn phòng, anh rất tự nhiên đặt tay lên eo tôi.
Cô lễ tân sửng sốt suýt đổ cà phê, vài đồng nghiệp đến sớm cũng mở to mắt nhìn như gặp chuyện tích.
Trong thang máy gặp Tiểu Lưu, cô nhìn tay chúng tôi đang đan chặt, gương hiện lên biểu “quả nhiên là vậy”.
Cố Dĩ Sơ vậy mà chủ động gật đầu với cô :
“Chào sáng.”
Tiểu Lưu lắp bắp:
“Chào… chào sáng! Cố chào sáng! An chào sáng!”
Cả ngày hôm , Cố Dĩ Sơ chạy sang phòng việc của tôi không dưới mười lần.
thì: “Tài liệu cần quản lý Trình xác nhận.”
thì: “Dự án cần quản lý Trình phối hợp.”
Thậm chí nói: “Nhiệt độ điều hòa hôm em thấy thế nào?”
Tiểu Hứa nhắn riêng:
【Hôm Cố bị sao thế? Lo cả nhiệt độ điều hòa?】
Tôi nhịn cười nhắn lại:
【Chắc hôm thời tiết nóng quá thôi.】
Đến giờ trà chiều, Cố Dĩ Sơ tự mình mang bánh ngọt phòng:
“Mọi người vất vả rồi.”
Anh đặt bánh xuống từng bàn, rất tự nhiên đưa bánh vị socola cho tôi:
“Loại em thích.”
Không gian bỗng lặng ngắt, đến rơi kim cũng nghe .
Mãi đến anh rời , Tiểu Lưu mới là người đầu tiên phản ứng lại:
“Trời ơi! Hóa ra núi băng cũng biết tan chảy!”
Tan , anh đến tận bàn việc đón tôi.
Dưới ánh mắt tò mò của cả văn phòng, anh giúp tôi cầm túi xách, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi:
“Mẹ bảo về ăn cơm.”
lưng lập tức vang lên tiếng Tiểu Hứa hít mạnh và Tiểu Lưu cười khúc khích.
Tôi đỏ theo anh rời khỏi văn phòng, tiếng bàn tán rộ lên ngay cửa đóng lại:
“Hóa ra là đấy!”
“Cố yêu đương mà ngọt thế sao?”
“Chị An đúng là đỉnh luôn!”
Trên xe, tôi không nhịn trách nhẹ:
“Anh… lộ liễu quá rồi .”
“Anh đã nhịn sáu năm rồi,”
Anh lái xe, tay lại nắm tay tôi chặt,
“Giờ không khoe một chút à?”
Đến đèn đỏ, anh bất ngờ nghiêng sang hôn nhẹ lên môi tôi: