Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

tháng thanh bần.

nhìn An An từng .

Nghe líu lo gọi ta “nương thân”.

Tất cả đắng cay đều hóa thành ngọt ngào.

Ta từng nghĩ.

Cuộc sống sẽ cứ thế bình yên trôi qua.

Cho đến một nọ.

Mùa xuân ở Giang Nam thường mưa nhiều.

Trong không khí lúc nào cũng ẩm ướt.

An An bị nhiễm lạnh.

đến bắt đầu .

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Toàn thân nóng hổi.

Uống thuốc đều nôn ra.

nhỏ co ro trong ta, khó chịu mà rên rỉ.

“Mẫu thân ơi… An An khó chịu…”

Ta nóng như lửa đốt.

, vỗ về tấm lưng, khẽ khàng dỗ dành:

“An An ngoan, uống thuốc rồi sẽ khỏe… mẫu thân đây… mẫu thân ở bên …”

nhiệt độ cơ một tăng .

Hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Lồng ngực xíu phập phồng dữ dội.

Như một cá nhỏ rời khỏi mặt nước.

Thầy thuốc trong trấn đến khám, thuốc cũng uống, cơn vẫn không hề thuyên giảm.

“Thẩm nương tử, đứa nhỏ dữ dội,” ông lang già lắc đầu,“lão phu tài hèn sức mọn… chỉ e là… chỉ e là…”

Ông chưa nói .

ý rất rõ ràng.

Phải đến nơi hơn.

Tìm thầy giỏi hơn.

“Đi… đi Thanh !” Xuân khóc không thành tiếng,“ Thanh có Hồi Xuân Đường! Đi thuyền đi! Nếu nhanh, trời sáng là !”

Thanh .

Cách Thanh Thạch Trấn mấy chục dặm đường sông.

thành nhất gần đây.

Nghe nói đại phu tọa trấn của Hồi Xuân Đường y thuật rất minh.

“Được! Đi Thanh !” Ta lập tức quyết định.

Không màng bất cứ điều gì khác.

Mạng của trọng hơn !

Ta và Xuân chăn bông dày bọc chặt An An nóng đến mơ mơ màng màng.

Đội mưa phùn lạnh buốt trong .

Lao ra khỏi nhà.

Chạy thẳng đến bến đò ngoài trấn.

Thuyền khách ban sớm ngừng chạy.

Chỉ còn vài chiếc ghe nhỏ đợi khách khuya, neo ở bến tàu mờ tối.

Thuyền phu mặc áo tơi, co ro trong khoang chợp mắt.

“Thuyền gia! Thuyền gia!” Xuân ruột đập mạn thuyền,“đi Thanh ! Ngay lập tức! Ta trả gấp ba lần tiền thuyền!”

Một thuyền phu giật mình tỉnh giấc.

Thò đầu ra.

Thấy ta đứa , vẻ mặt vội vã lo lắng.

Hắn do dự một lát.

“Giữa khuya… lại còn mưa… đường sông khó đi lắm…”

“Thuyền gia! Xin ông đấy! Đứa nhỏ bệnh nặng lắm! Phải cứu mạng !” Xuân nghẹn ngào van vỉ, moi tiền đồng trên người, lại tháo chiếc vòng bạc rẻ tiền duy nhất trên , dồn đưa cho hắn,“xin ông làm ơn!”

Thuyền phu nhìn đống tiền và chiếc vòng, lại nhìn An An trong ta đến bất tỉnh nhân sự.

Cuối cùng cũng động trắc ẩn.

Thở dài một tiếng.

đi! Ngồi cho vững ! mưa đi thuyền, phải sức cẩn thận đó!”

“Cảm ơn! Cảm ơn thuyền gia!” Xuân liên tục cảm ơn.

ta An An, cẩn thận bước thuyền nhỏ chòng chành ấy.

Thuyền phu chống sào.

Chiếc thuyền lắc lư rời khỏi bến.

Trôi mặt sông đen kịt, chỉ có mưa rơi lất phất phủ đầy.

.

Tối đen không thấy năm ngón .

Chỉ có một chiếc đèn gió vàng vọt treo ở mũi thuyền.

Lay lắt giữa gió mưa.

Tựa như bất cứ lúc nào cũng có tắt lịm.

Chiếc thuyền nhỏ lướt trong kênh hẹp.

Hai bên bờ tối đen kịt.

Chỉ lác đác vài ánh đèn le lói.

Càng khiến khung cảnh thêm tĩnh mịch.

Khoang thuyền chật hẹp và ẩm thấp.

Ta chặt An An.

Thân nhỏ của vẫn nóng rực.

Hơi thở gấp gáp, yếu ớt.

ta như lửa đốt.

Chỉ hận thuyền đi quá chậm.

Xuân cũng nắm chặt bàn nhỏ xíu của An An, không ngừng lau đi những giọt “mồ hôi lạnh” không hề tồn tại trên trán thằng .

“An An ngoan… sắp rồi… nơi là có đại phu ngay…”

Thời gian, trong lúc lo lắng, trôi qua chậm chạp đến cực điểm.

Không biết qua bao lâu.

Cuối cùng, thuyền cũng rẽ khúc sông rộng hơn.

Phía trước, thấp thoáng có nhìn thấy ánh đèn lấp ló của bến tàu Thanh .

Sắp đến rồi!

Sắp đến rồi!

ta thoáng thả lỏng.

chặt đứa trong .

Đúng lúc ấy!

Từ bên chéo!

Bỗng nhiên vang tiếng nước rẽ gấp, dữ dội!

“Ào——!”

Tựa như có một vật khổng lồ phá vỡ mặt nước, lao nhanh !

Người chèo thuyền tái mặt!

“Không ổn! Tránh mau! Là thuyền !”

Chưa dứt lời!

Một luồng sáng chói mắt cực mạnh, như ban đột ngột quét !

Lập tức soi sáng thuyền nhỏ chao đảo trong mưa gió của ta!

Cũng chiếu rõ gương mặt hoảng loạn của ta trong khoang thuyền!

Đó là một chiếc thuyền đồ sộ, khí thế bức người!

Thân thuyền , đèn đuốc sáng choang.

lao với tốc độ cực nhanh, như muốn đâm thẳng thuyền ta!

“Cẩn thận!” Người chèo thuyền hét hoảng sợ! Cố gắng chống sào tránh né!

quá muộn!

Đầu thuyền to của thuyền, như ngọn núi đổ ập xuống!

Chỉ còn cách thuyền ta một sải !

Ngàn cân treo sợi tóc!

Từ thuyền vang tiếng quát vang dội:

“Dừng thuyền! Tránh ra!”

Tiếp theo đó!

Là vài tiếng còi lệnh dồn dập, uy nghiêm!

Tùy chỉnh
Danh sách chương