Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà thở dài, mang chút xót xa:
“Lỗi là do phụ mẫu, chẳng dạy dỗ con nơi.”
Lặng một lát, bà Trấn Công:
“Mẫu , từ nay Từ Vấn chính là của Công.
Chuyện hôm nay tuyệt đối không được truyền ra.”
thất kinh:
“ Hành nhi? Con định để nó chết uổng ?”
hậu bình thản, lạnh lẽo:
“ Công cần người kế thừa,
dù là què, hay là sát thủ.”
“ thượng già,
nhưng con của ta mới ba tuổi.
Mẫu , vì tương lai ngoại tôn của người,
mất đi một Hành nhi thì có đâu.”
“Vả lại, hắn gần đây qua lại người của phi,
giữ mạng là tốt lắm .”
nghe dần dần,
cuối chỉ biết gật đầu.
ta và Từ Vấn, hai mặt tròn xoe chẳng hiểu gì.
Cuối ,
hậu tự mình xin thánh chỉ,
phong Từ Vấn làm Trấn Công.
Chúng ta không cần trốn,
ngược lại, ôm cả khối phú , đường rời cung.
14
Từ Vấn bế ta, người đầy thương tích, đi ra cổng cung.
Trấn Công quát:
“Thật chẳng ra thể thống gì!”
quay lưng bỏ đi trước.
Ra khỏi cung,
Thẩm Nguyên Hạc đứng tựa tường đỏ, áo bào tung nhẹ.
Thấy ta, hắn vội vàng:
“Tuyết Thanh, nàng không chứ?
hậu đột triệu nàng, ta lo lắm.”
Hắn lại nhìn Từ Vấn, ngạc :
“Người này là ai?”
Cổng cung người qua lại.
Ta khẽ vỗ tay Từ Vấn ra hiệu đặt ta xuống,
điềm đáp:
“Đây là Từ Vấn, người ta từng kể .”
“ quân của ta.”
Đôi đồng của Thẩm Nguyên Hạc co rút.
“Không thể nào!”
Phía sau, nhị tiểu thư đuổi theo:
“Ca, muội mời ngự y khám cho tẩu tẩu ,
chúng ta về đi.”
Nghe vậy, mặt Thẩm Nguyên Hạc trắng bệch.
Hắn rốt cuộc tin,
nghẹn lại:
“Các người… thành từ giờ?”
Ta chưa kịp đáp,
Từ Vấn bế ta lên,
phi rời đi.
Gió rít bên tai,
Từ Vấn lành lạnh:
“Ta ghét hắn.”
15
Khi dưỡng thương,
ta sống nhung lụa, áo tay, cơm dâng tận miệng,
nhưng lòng lại chẳng yên.
Từ Vấn bên ta ngày một ít.
bận học chữ, bận phụ ra ngoài giao tế.
Dáng vẻ, y phục, lễ nghi của ngày càng giống một công thực thụ.
Giày có thêu hoa văn tinh xảo,
bước đi gần như chẳng ai nhận ra là từng bị tật.
dung mạo ấy,
người đời, Từ Vấn là trầm tĩnh, phong độ, ít lời mà đáng tin.
Một hôm, ta buồn chán, năn nỉ đưa ta ra ngoài dự yến.
vốn có tiệc, bèn dắt ta theo.
Không ngờ, tiệc có cả Thẩm Nguyên Hạc và công chúa.
Họ vẫn đẹp đôi như xưa, trai tài gái sắc.
Khi Từ Vấn dìu ta bước vào,
mọi người xì xào.
Ánh họ soi xét, nửa ngạc , nửa khinh miệt.
Ta chịu không nổi cái nhìn đó,
nhưng quay sang lại thấy Từ Vấn điềm , chẳng bận tâm.
Không hiểu ,
ngực ta bỗng thấy nghẹn.
16
Ta mượn cớ ra đình hóng gió.
Chẳng lâu, Thẩm Nguyên Hạc bước .
Sau ngày, hắn trông gầy đi nhiều.
Vừa mở miệng :
“Tuyết Thanh, nàng nên sớm rời Công.”
Ta cau mày.
Hắn tiếp:
“Nghe Công gia sắp tìm mối hôn cho .
Nhà quyền nào chịu để một người bán mì làm chính thê?”
Tim ta khẽ run.
Gần đây, đúng là thái độ của bọn hạ có phần khác thường,
Từ Vấn, cũng mấy đêm liền không về nhà.
… đang xem mặt người khác ?
Nỗi tủi ập .
Ta bỗng thấy mình lại là bị bỏ rơi.
Chẳng lẽ, thật sự là vì ta không xứng?
Thẩm Nguyên Hạc khẽ :
“Tuyết Thanh, nàng đi ta đi.
Ta có một biệt viện ngoại thành,
nàng đó, ta và Dụ nhi sẽ thường xuyên thăm.”
Ta nhìn hắn, ngờ vực.
ánh Thẩm Nguyên Hạc, thoáng hiện chút chân thành:
“Gần đây ta hay mơ về ngày xưa,
khi ta thức đêm đọc sách dưới đèn,
nàng luôn mang bát mì nóng .”
“Ta từng thề, phải đỗ đạt để hai mẹ con nàng được sống tốt.”
“Giờ ta làm được,
nhưng nàng lại rời bỏ ta,
vậy cố gắng của ta nghĩa gì?”
Hắn , pha chút cố chấp.
Những lời này, lúc hắn cưới công chúa lại không nhớ ra?
Ta hỏi thẳng như .
Thẩm Nguyên Hạc chỉ cười khổ: “Cứ xem như ta bị phú làm mờ .”
“Mới đặt chân kinh, cái nghiên tốt phải dành dụm ba tháng mới mua nổi, chỗ bọn họ chỉ là tiền một bữa ăn.”
“ khoa tiến sĩ, có quan hệ thì hôm sau vào Hàn Lâm Viện, ta cắn răng trọ mấy tháng, tiền đồ mịt mờ.”
“Đỗ cử , gã tiểu nhị khách điếm liền coi ngươi là lão gia, ấy là vì nhìn ngươi mãi không dám bỏ tiền ăn uống, ai cũng biết là nghèo túng, không lực.”
“Kinh thành đầy rẫy quan lại, ngay cả sự niềm nở của tiểu nhị cũng có giá niêm yết.”
Hắn vốn là người kiêu ngạo, chưa từng kể ta những đắng cay ấy.
Ta khàn hỏi: “Vậy vì không về nhà?”
Hắn mím môi, đuôi ươn ướt:
“Ta không cam lòng.”
“Mười mấy năm đèn sách, ta không cam lòng đâu, Tuyết Thanh.”