VĂN ÁN
Lúc bà mất, tôi đang ngồi bên cạnh nhặt đậu.
Tôi không khóc, cũng không kêu gào gì, chỉ đưa tay tháo chiếc nhẫn vàng 15 gram trên ngón áp út của bà xuống.
Dưới khe gạch dưới giường là chỗ bà hay giấu tiền, tôi mò ra một bọc tiền mặt được bọc ba lớp túi ni-lông, đếm được 2853 tệ, nhét vào túi áo sát người.
Còn lại 1362 tệ tôi cố tình để nguyên chỗ cũ, thậm chí không vuốt phẳng những nếp gấp.
Làm xong hết thảy, tôi mới gọi điện cho ba mẹ, chỉ nói: “Bà mất rồi.” Không nhắc đến tiền, cũng không nói đến chiếc nhẫn.
Giọng tôi bình tĩnh, như thể đang nói “Hôm nay ăn đậu.”
Tối đó ba mẹ tôi lập tức quay về, ánh đèn pin lướt qua thi thể của bà mà họ chẳng buồn dừng chân.
Ba tôi đạp tung cánh tủ quần áo, mẹ tôi thì ngồi xổm ở góc tường lật tung cái rương gỗ, tiếng lục lọi át cả gió thổi qua lá cây.
“Chỉ có từng này thôi à?” Ba tôi cầm mớ tiền 1362 tệ, các đốt ngón tay trắng bệch.
“Có phải mày lấy không?” Tôi móc từ túi ra 8 tệ – là số tiền lẻ còn lại trong túi bà – ngón tay siết chặt: “Bà chưa bao giờ nói cho con chỗ giấu tiền, đây là tất cả bà còn lại trên người.”
Ông ấy giật lấy ngay, mắng: “Con gái thì cần tiền làm gì?”
Tôi cúi đầu, không nói gì.
Ông tin rồi, dù sao bà cũng chẳng mấy thân thiết với tôi, lại hay nói “con gái không cần giữ tiền”, hơn nữa cả đời bà sống nhờ vào việc làm ruộng, để dành được hơn ngàn tệ cũng là chuyện hợp lý.
Số tiền 2853 tệ tôi giấu trong áo, cùng chiếc nhẫn vàng dán sát da thịt, ông không phát hiện.