Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Tôi chạy một mạch về ký túc xá, thở hổn hển như bò, tim đập loạn như đánh trống.
Việc đầu tiên tôi làm chính là… chặn hết cái tài khoản kia.
Đến lúc chặn tài khoản số 4, tôi còn thấy dòng tin cuối cùng cách đây mười phút của cậu ta:
“Bạch Nhược, giỏi lắm.”
Lướt ngược lên trên, toàn là những bức ảnh cận cảnh xương quai xanh, các kiểu.
Càng về , ảnh càng táo bạo hơn.
Tấm cuối cùng lộ cả đường chéo, thậm chí còn thấp đến mức có thấy mép quần lót.
Tôi mà không khỏi tặc lưỡi, lúc chặn còn thấy tiếc đứt ruột.
Tiếc thật.
Từ giờ không được nữa rồi.
Cuối cùng tôi cũng có bình tâm mà tổng hợp lại mọi loạn cào cào đầu.
cái nick, đều là Diệp Hi.
là… cậu ta đóng giả thành để yêu đương online với tôi?
Rồi còn bắt tôi làm bạn gái?
Tại sao chứ?
Cậu ta thích tôi?
Thích tôi… vì cái gì?
Tôi nhớ là trước giờ đứa chẳng quen biết nhau.
Tôi nghĩ mãi không thông, nhưng cũng nhận ra một điều rất ràng — cái gọi là “làm bạn gái tôi” kia của Diệp Hi, rất có là nhất thời hứng thú.
Dù là ngoại hình, gia cảnh hay học lực, tôi đều kém xa cậu ta.
cắm sừng , tôi cũng rút được kinh nghiệm rồi.
Tuyệt đối không phép thứ năm xảy ra.
Phải né cậu ta xa.
11
Để tránh mặt Diệp Hi, tôi rúc ký túc mấy ngày liền không ló mặt ra ngoài.
Nếu bắt buộc phải ra, tôi toàn chọn đường vắng, ít , càng hẻo lánh càng tốt.
Ai ngờ lại đụng đúng Đoàn Thanh.
rừng cây nhỏ trường, hắn ôm một cô gái hôn say đắm, tay còn thọc áo cô ấy sờ loạn.
Nếu không phải địa điểm không phép, e là đã bày trận tại chỗ rồi.
Thấy tôi, Đoàn Thanh ngừng lại ngay, mặt đầy khó chịu:
“Bạch Nhược, em theo dõi anh à? Không thấy mệt hả?”
Tôi kỹ — không phải cô ả Kiều Kiều hôm trước.
Đổi rồi.
Thật biết “chơi”.
Tôi không thèm liếc hắn, cứ thế thẳng qua.
Ai ngờ ngang lại hắn giơ tay chặn lại.
“Anh nói với em .”
Tôi mất kiên nhẫn:
“Nói gì? Anh có bao giờ lượm lại rác thùng không?”
“Hả?” Hắn nhíu mày.
“Tôi nói là, sao trước đây không nhận ra anh ngu như .
Tôi chửi anh là rác , hiểu chưa?”
Mặt Đoàn Thanh lập đen sì như đáy nồi.
Chắc vì mất mặt trước mặt gái mới, hắn nổi cơn điên, giơ tay phải lên định tát.
Tôi tất nhiên không đứng yên chịu đòn.
Lùi một bước, nhưng lại đâm một lồng ngực rắn chắc phía .
Cánh tay Đoàn Thanh khựng giữa không trung.
Hắn làm mặt hoà nhã, nhưng còn chưa kịp xoá hết cơn giận, mặt méo xệch trông vô cùng nực cười.
“Diệp ca.”
Hắn khẽ gọi.
Là Diệp Hi.
Cậu ta đứng cạnh tôi, tay khoác lên vai tôi, bộ dạng lười nhác mà mắt lại đầy cảnh cáo:
“Sao hả? Cậu định giơ tay với bạn gái tôi à?”
“Bạn… gái?!”
Đoàn Thanh há hốc mồm.
Tôi theo phản xạ định phản bác, nhưng đối mặt với ánh đầy đe dọa của Diệp Hi, tôi ngậm miệng lại, nuốt ngược lời .
Đoàn Thanh ràng không tin, chuyển ánh mắt sang tôi:
“Bạch Nhược, Diệp ca đùa à? Làm sao có …”
Làm sao có để mắt tới tôi?
Tôi thấy hắn có chút sợ Diệp Hi.
Mà cũng dễ hiểu — hôm nay Diệp Hi giúp tôi xả giận.
Thế là tôi hất cằm, hít một hơi bắt đầu “mượn oai hùm”:
“Anh là cái thá gì mà đòi được như Diệp Hi đùa với anh?”
“Tôi nói rồi, là tôi đá anh.
Anh không nghĩ có cô gái nào tỉnh táo mà lại chọn anh thay vì Diệp Hi chứ?”
Sắc mặt Đoàn Thanh tối sầm:
“Nghĩa là… em cắm sừng anh?”
“Ừ đó.”
Tôi chớp mắt vô tội.
“Sao hả?
Anh cắm sừng tôi được, còn tôi không được trả lại à?”
Đoàn Thanh nghiến răng ken két, tay siết chặt đến mức khớp ngón tay kêu răng rắc.
Tên khốn này… không định ra tay nữa chứ?
Tôi lập lùi ra , trốn lưng Diệp Hi.
“ cái bộ dạng mất dạy của cậu kìa.”
Diệp Hi lườm hắn một cái, rồi kéo tôi về lại trước mặt, quay sang nói với Đoàn Thanh:
“Thế nào? Không tính xin lỗi bạn gái tôi à?”
Giọng điệu chả có tí khách sáo nào.
Theo tôi biết, Đoàn Thanh không phải dạng biết cúi đầu nhận sai.
Huống hồ đối phương lại là tôi — một đứa con gái, lại còn là bạn gái cũ mà hắn từng đá không thương tiếc.
mà thật bất ngờ, Đoàn Thanh nuốt nước bọt cái ực…
Rồi nghiến răng rít ra chữ:
“Xin lỗi.”
12
“Từ từ, có phải anh tận mắt thấy hắn giết không ?
Không làm sao hắn lại ngoan như cún thế?”
Tôi vẫn không tin nổi.
Diệp Hi đút tay túi quần, bước thong thả phía trước, nghe liền hừ khẽ:
“Nhà hắn có một dự án ba tôi đầu tư.
Ba hắn không tìm được đường , nghe nói tôi học chung trường, nên mới sai hắn đến nịnh tôi xem có mở được cửa không.”
À há, ra là có cần nhờ vả.
“ anh có chịu giúp không?”
Tôi hỏi có lệ.
Diệp Hi bỗng khựng lại, quay đầu, vẻ mặt không vui:
“Sao cứ nhắc đến hắn hoài ?
Lưu luyến tình cũ à?”
Không đến mức đó.
Nói thật, tôi chẳng có tình cảm sâu đậm gì với Đoàn Thanh.
Hồi đó cắm sừng ba , không cam tâm.
Vừa lúc hắn tỏ tình, tôi gật đầu đại đỡ .
Tôi không tin mình xui đến mức phản bội thứ tư.
Kết quả là… đúng thật.
Đen đủi.
Thấy Diệp Hi phía trước, tôi âm thầm chậm bước, bắt đầu tính toán.
Hay là… chuồn luôn nhỉ?
Biết hôm nay cậu ta đến là để tính sổ?
Chân vừa xoay hướng, chuẩn rút, lưng vang lên tiếng cười khẩy lạnh tanh:
“Chạy , chạy được hòa thượng, không chạy được chùa.”
“Tôi rảnh lắm, chơi với em cả ngày cũng được.”
Tôi lập nghiêm túc, vẻ mặt chính nghĩa đầy mình:
“Nói gì ! Em định hỏi… anh dẫn em mà.”
“Thật không?”
“Thật!” Tôi gật đầu cái rụp.
Diệp Hi cười khẽ:
“Được, thấy em ngoan, anh em một điều ước.”
Tôi chớp mắt mấy cái.
Ủa, mình có ước gì ta?
Diệp Hi cong môi, rồi bất ngờ cúi lại gần.
Gương mặt điển trai phóng đại ngay trước mắt, giọng trầm thấp:
“Không phải em nói hôn à?”
Mặt tôi bùng cháy ngay khắc.
Ánh mắt vô thức dán xuống vùng cậu ta.
Dưới lớp áo đen mỏng ấy chính là sáu múi hoàn hảo cùng đường chéo nét…
Tôi lắp bắp:
“Thật ra… thật ra cũng không phải em ham hố gì…”
“Hừ.” Cậu ta khẽ cười, ánh mắt giảo hoạt.
“Còn bày đặt chối?”
“Em có diễn…”
“ cái nick đều là anh, em nhắn với cái nào nhiều nhất anh còn không biết chắc?
nào anh gửi ảnh , em chẳng rep thần tốc.”
Nụ cười nửa miệng, ánh mắt sắc bén như cắt.
Lời nói dối vạch trần dễ như chơi, tôi độn thổ.
Chân móc móc mặt đất đến mức xây xong một tòa thành Barbie.
Anh à, em “nói chơi vui” .
Anh “dán mặt tung chiêu cuối” luôn rồi.
Tôi cúi đầu lí nhí, không dám ngước .
Diệp Hi lui lại nửa bước, chậm rãi hỏi:
“ nói xem, em tính giải quyết vụ này sao đây?”
Cậu ta trông có vẻ không giận thật, thậm chí còn có phần nhàn nhã.
Tôi thấy cũng bớt sợ, thành thật nói:
“Xin lỗi, bạn học Diệp… này đúng là lỗi của em.
Anh em làm gì cũng được, miễn là đừng đuổi em khỏi trường.
Không … em bồi thường tiền anh, coi như tổn thất tinh thần?”
May mà vạn Đoàn Thanh đưa trước giờ tôi vẫn chưa tiêu.
Diệp Hi nheo mắt:
“Em nghĩ anh thiếu tiền?”
“Không thiếu, nhưng mà… ai mà chê tiền nhiều ?”
Tôi không chê thật.
Diệp Hi tôi, đột nhiên hỏi lại:
“Vẫn không chịu làm bạn gái anh à?”
Tôi thành thật lắc đầu.
“Hiện tại em không yêu đương.
Ngoài đó ra, anh nói cái khác .”
“Được .”
Ngoài dự đoán, cậu ta đồng ý rất nhanh:
“ … giả làm bạn gái cũng được chứ?”
“Giả?”
Cậu ta gật đầu:
“Bạn bè anh đều biết anh có bạn gái, hôm đó ở sân bóng em cũng nghe rồi .”
“Giờ tự nhiên thành độc thân, ngoài không biết còn tưởng đá.”
Tôi hiểu ra ngay.
Loại hot boy như Diệp Hi, sĩ diện là thường.
Tôi nghĩ một chút, thấy cũng không quá đáng.
Dù gì cũng là giả mà.
“… được.”