Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
“ Tử Thần, thôi được rồi em cởi ra là được. Đừng vì em mà làm ảnh hưởng tình cảm chị em các người.”
Kiều Tiểu Du khẽ kéo tay áo Chu Tử Thần, vẻ tủi thân càng rõ rệt, nhưng hoàn toàn không có ý định cởi đồ.
“Chị quá đáng đó.” Em trai tôi tức nỗi dậm chân, mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn tôi: “Chị hứa em, mà giờ chị lại không giữ lời. Từ giờ em sẽ không tin lời chị nữa.”
Nói xong, mắt nó toàn là hoảng loạn. Rồi quay sang dỗ dành Kiều Tiểu Du: “Cưng đừng khóc mà, em anh sợ nhất con gái rơi nước mắt. Sau này… anh mua cho em cái được chưa?”
Rồi nó lại quay qua tôi: “Chị, từ nay em sẽ không dùng thẻ phụ của chị nữa. Em sẽ làm thẻ ngân hàng riêng, chị chuyển hết thẻ đó cho em là được. Em không thích tiêu mà còn bị chị giám sát, sự rất khó chịu. Em muốn độc lập kinh tế, nếu không thì ngay việc vệ người phụ nữ của mình em cũng làm không nổi.”
Tôi nhìn hai đứa mà bật .
“Em muốn vệ người phụ nữ của mình, sao lại phải từ chị?”
Nói xong tôi quay lưng đi ra khỏi phòng thay đồ. Trước khi đi còn ném lại một câu: “Biệt thự của chị chỗ nào cũng có camera, hãy cẩn thận từng lời nói hành động. Nếu không thì tố cáo em tội xâm nhập nhà riêng cũng không phải không thể.”
Ngay khi tôi bước ra ngoài, còn nghe giọng Kiều Tiểu Du hỏi nhỏ: “Tử Thần, chị anh đang uy h.i.ế.p em sao?”
6
Vừa ra phòng khách, Kiều Tiểu Du lập tức chạy chỗ tôi. Lúc này cô ta thay lại bộ đồ cũ, áo thun trắng, quần bò xanh nhạt, nhìn đúng kiểu hình tượng “ sáng giản dị không màng vật chất”.
“Chị, là em đường đột, em không tự ý phòng thay đồ khiến chị hiểu lầm. Xin lỗi chị.”
Cô ta nắm tay tôi còn tình ghé sát, giọng nhỏ xuống.
“Chị chỉ có một cậu em trai bối. Đồ nhà, kể của chị, tất vốn cũng là của em trai chị.”
“Em trai chị, nó yêu em cho cái gì của nó thì cũng sẽ là của em. Tốt nhẩt chị đừng làm khó em. Sau này, chúng ta sẽ là người một nhà đấy.”
“Chị à, nghĩ xa một chút đi, đừng mơ mộng việc ngăn cản em cửa nhà họ Chu. Chị ngăn không nổi .”
“Cái thằng ngốc em chị, em nắm chặt tay rồi. Nó yêu em mức c.h.ế.t đi sống lại. Chị hiểu rồi chứ.”
Nói xong cô ta rút tay ra, đắc ý, rồi ngay lập tức đổi nét mặt giả vờ tủi thân: “Chị là người lớn đừng chấp trẻ con, tha thứ cho em lần này nhé.”
Giọng nói còn ý to hơn vừa nãy, còn lẫn chút nghẹn ngào, nghe thì đáng thương nhưng ánh mắt lại tràn đầy đắc ý và khiêu khích.
Cô ta nghĩ rằng đứng xoay lưng Chu Tử Thần sẽ không thể .
là lòi đuôi cáo rồi.
“Chị phải người nhỏ nhen. Người một nhà mà.”
“Đi thôi, mình ra ăn cơm.”
Tôi nắm tay cô ta kéo ra vườn sau.
Bàn tay hai đứa vô thức siết chặt, bóp đau mức tôi và cô ta đều cảm nhói.
“Á…”
Kiều Tiểu Du chịu không nổi, đau mức nước mắt rơm rớm: “Chị, nhẹ tay thôi, em đau quá…”
Hừm…
Dám thách thức tôi thì ngày cô ta khóc mà không ra nước mắt cũng chẳng còn xa.
7
Ngoài vườn, con dê nướng vàng ruộm đang xèo xèo tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Sáng sớm tôi nhờ dì giúp việc ra chợ mua mấy con gà ta, hầm nồi súp cho bữa tối. Ông chủ ngoài chợ rất thà, gà nuôi thả đồi không dùng thức ăn công nghiệp thịt chắc và rất lành mạnh.
Tôi còn dặn chuẩn bị thêm mấy nóng và nguội ngon.
“Là dê nướng à?”
“Ôi dầu mỡ quá. Chắc chị anh ý, muốn vỗ béo em cho xấu đi anh chán ghét em…” Nói xong, Kiều Tiểu Du lại rơm rớm nước mắt.
Cô ta buông tay tôi, ngả người ôm cánh tay Chu Tử Thần, cất giọng đầy ủy khuất.
Chu Tử Thần liền cúi xuống dỗ: “ bối, em cứ ăn thoải mái. Anh yêu em nhất, sẽ không bao giờ chê em, anh sẽ luôn ủng hộ em.”
Kiều Tiểu Du ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Ý nói là dù cô ta có giở trò gì thì thằng em ngốc này cũng đứng về phía cô ta.
Tôi gắp một miếng thịt dê mềm ngọt bỏ miệng không buồn phản , chỉ hỏi: “Sao , không hợp khẩu vị à?”
Cô ta mím môi tình im lặng.
Chu Tử Thần vội vàng dỗ dành: “Anh bếp cắt cho em ít thịt ở đùi, mềm mà không dầu, ngon lắm.”
“Ôi, em bị dị thịt dê mà, chỉ là do dầu mỡ…” Kiều Tiểu Du liếc tôi một cái rồi lại quay sang làm bộ hào phóng Chu Tử Thần: “Không sao , em không ăn được thì nhìn anh ăn cũng vui rồi. Anh ăn nhiều thay em nhé.”
Tôi điện thoại mở ngay ảnh vòng bạn bè, trước mặt cô ta: “Mấy hôm trước em ăn lẩu dê hớn hở lắm mà.”
Kiều Tiểu Du sững người, không ngờ bị tôi vạch mặt thẳng thừng như . Cô ta giả vờ không nghe, quay sang làm nũng Chu Tử Thần: “Lần đó em dị , sợ anh lo không dám nói. Bác sĩ cơ địa con người thay đổi, em chắc là thuộc loại dễ dị thịt dê.”
Tôi vỗ tay, dì bưng thêm bảy tám nóng nguội ra bàn.
Dì Lý bếp không khí ngột ngạt chen .
“Cô Kiều, canh gà này rất ngon, tiểu thư đặc biệt dặn tôi mua gà ta về nấu cho cô.”
“Gà ta?” Kiều Tiểu Du nhướng mày, lập tức đẩy bát canh ra, như gặp phải thứ dơ bẩn. “Ôi trời, đồ quê mùa như này không sợ có vi khuẩn virus à? Nhỡ lây cúm gia cầm thì sao.”
“Anh à, em bình thường toàn ăn đồ nhập khẩu, nhà hàng Michelin ba sao chỉ uống súp nấm đen phủ bột truffle thôi. này em không dám ăn .”
Tôi khẽ hừ. tôi xem cái thằng em trai ngốc này tốn bao nhiêu nuôi cái thói sang chảnh của cô ta.
Có vài người rõ ràng là số làm nha hoàn, mà cứ bày đặt giả làm tiểu thư. Không là muốn làm ai buồn nôn nữa.
“Ơ kìa, cá chẽm hấp, cua hấp, thịt bò kho, trứng xào cà chua… đều là protein hết. Em nói dị thịt dê, mấy này chắc cũng dẹp đi thôi.”
“Dù sao em mà dị thì Tử Thần sẽ lo c.h.ế.t đi được.” Tôi ý lúc nãy Kiều Tiểu Du nhìn đám đồ ăn này hơi lâu, chắc có vẻ là thích lắm đây.
Tôi vừa dặn dò dì Lý vừa nói thêm: “À phải, dì ơi, phiền dì tủ lạnh cho tôi chai hồng trà. Tôi phải uống chút được, không thì cái mùi trà xanh này nồng quá khiến tôi khó thở.”
Nói xong, tôi còn tình gọi lớn về phía bếp nướng: “Phiền thầy, nướng cho cô Kiều vài xiên bắp cải, ớt chuông, và cà tím nhé.”
“Đều là chất xơ thôi mà, chắc sẽ không gây dị .”
“Tuy không phải hàng nhập khẩu hữu cơ, không Kiều tiểu thư có tiêu hóa nổi không. Nhưng yên tâm, nếu cần cấp cứu thì tập đoàn nhà tôi có bệnh viện riêng. Tôi sẽ gọi cấp cứu 120, đưa thẳng em phòng cấp cứu. Cũng có thể hẹn luôn bác sĩ da liễu cho em kiểm tra nguyên nhân dị .”
Kiều Tiểu Du ngớ người, mắt tròn xoe, chọt nhẹ tay áo Chu Tử Thần thì thầm: “Nhà anh có hẳn bệnh viện, sao anh không nói sớm?”
Chu Tử Thần gãi : “À… cũng chỉ là bệnh viện nhỏ thôi.”
Ừ, “nhỏ” . Nhỏ mức đó là bệnh viện quý tộc nổi tiếng nhất Giang Châu, chuyên khoa nào cũng có bác sĩ hàng , đội ngũ kỹ thuật đỉnh cao.
Xem ra, em tôi vẫn còn sót chút thông minh, che giấu bớt gia của mình.
Ánh mắt Kiều Tiểu Du sáng rực, còn Chu Tử Thần thì mặt đỏ lựng không giải thích nào, đành nhìn tôi cầu cứu: “Chị, không phải chị chuẩn bị lì cho Tiểu Du sao? Mau ra đi.”
8
Ha, cuối cùng cũng màn đòi rồi.
Tôi đưa lì . Kiều Tiểu Du hờ hững nhận , không chút lịch sự mà mở ra ngay trước mặt tôi.
“Ủa, sao chỉ có 6666 ?”
“Người ở biệt thự to mà đưa lì được có nhiêu đây, đúng là… keo kiệt.”
Mặt cô ta sa sầm, ghé sát tai Chu Tử Thần thì thầm nhưng tôi vẫn nghe rõ từng chữ:
“Chị anh đang giả nghèo hay tình làm em bực ? Lần nhà mà lì vài ngàn? Em nghi ngờ cái biệt thự này là mấy người thuê chứ không phải nhà. Còn bệnh viện kia, chắc cũng lừa em luôn hả…”
Mặt Chu Tử Thần tái mét, vội vàng giải thích.
Tôi thì chẳng buồn tâm, cứ nhẩn nha ăn thịt dê chờ no nê rồi tính tiếp.
“Chị, chị chỉ lo ăn thôi sao? Chị không Tiểu Du đang buồn à?”
“Cái lì này nhỏ quá, mất mặt lắm. Chị… chị đưa cái to hơn đi.”
Đúng là em tôi, nhu nhược hết t.h.u.ố.c chữa. Chỉ vài câu nịnh nọt của người ta là loạn hết lên.
“Bao nhiêu gọi là to? nào coi là có mặt mũi?”
Tôi ngẩng , mỉm nhìn hai đứa chúng nó.
Chu Tử Thần còn chưa kịp mở miệng thì Kiều Tiểu Du vội giành lời:
“Chị à, em nhớ bạn thân em gặp phụ huynh còn được lì hẳn 100001, ý nghĩa là ‘mười vạn chọn một’. Lễ đính hôn thì được một triệu tệ, tượng trưng muôn hoa rực rỡ.”
“Chị yên tâm, số chị cho em em sẽ không kể nói nó , tránh nó chê . Dù sao, muỗi nhỏ cũng là thịt, có còn hơn không.”
“Còn chuyện Tử Thần nói chị phải cho lì lớn… thì em nghĩ…”
Tôi cắt lời luôn: “Muỗi nhỏ thì chắc em chẳng buồn . Lì này thôi khỏi nhận nữa, kẻo mất giá trị của em.”
Nói rồi tôi thẳng tay rút lại phong bao, đưa lại cho dì Lý, còn ý bồi thêm một câu: “Dì, mua ít đồ bổ não cho thằng em tôi đi.”
Mặt Kiều Tiểu Du tức xanh lè.
“À mà vừa rồi cô nói đính hôn hả? Định cưới em tôi sao?”
Nghe tôi suýt bật . cái kiểu giả nai lươn lẹo này mà muốn cửa nhà họ Chu ư? Nằm mơ.