Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Kế hoạch trận đầu, vì tôi vô rơi vào bẫy “địch” nên thất bại.
Sau đó tôi hỏi anh ta đêm đó chúng tôi đã ngủ thế .
Anh ta lạnh nhạt cười nhạo tôi, hỏi tôi tưởng sẽ được ngủ anh ta sao, bảo đừng mơ mộng .
Tôi nhìn dáng vẻ chán ghét đó mà nghẹn họng.
Mặc ói ọe ọe ọe.
Cứ như tôi thèm ngủ anh ta lắm vậy.
Tôi chỉ nếu anh ta đụng giường tôi, tôi sẽ phải thay hết drap gối chăn, mà với một đứa lười như tôi thì đó là công việc vô đau khổ.
May sao anh ta không ngủ, tuyệt.
Lần , tôi quyết tâm tiếp tục kế hoạch, nhất định phải ghép đôi cho anh ta và Tô Tuyết Nhu.
Tôi lén lấy trộm khăn của anh ta trong phòng .
Buổi tối, trong phòng vang tiếng gầm dữ.
“Giang Tiểu Hạ, khăn của tôi đâu.”
Tôi bình tĩnh đi tìm Tô Tuyết Nhu, ôm bụng giả vờ đau.
“Nhờ cô mang khăn cho Cố Tiêu Thần được không, tôi đau bụng phải vào toilet.”
Nói xong tôi quăng khăn chạy mất.
Tôi cố trong toilet đủ lâu để người có thể xảy ra chuyện, rồi vui vẻ ngâm nga chuẩn bị ra.
Vừa mở cửa, ngoài đó đã đứng sẵn một thần c.h.ế.t mặt đen thui như Bao công.
Tôi lắp bắp hỏi sao thế, là thời gian quá ngắn hay… anh ta không được.
Vì sao lại có vẻ mặt đó.
Giây sau, tôi nghe anh ta lạnh lùng bảo đau bụng thì uống t.h.u.ố.c đi.
Sau biết, Tô Tuyết Nhu chưa từng đi tìm anh ta. Còn anh ta thì không đợi được , cứ thế ướt nhẹp người mặc đồ ra ngoài.
Sau đó đứng chặn ngay cửa toilet đợi tôi.
Tô Tuyết Nhu còn ghé sát tôi nói: “Chị dâu, Cố Tiêu Thần với chị cảm quá, đổi lại người khác dám đứng canh cửa toilet.”
Nhìn nụ cười gian xảo trên mặt cô ấy, tôi biết lại bị hố rồi.
Sau đó tôi còn thử thêm mấy lần.
Nhưng không lần thành công.
Tôi suy sụp.
Oh My God!! I am a loser.
Hu hu hu…
Cố Tiêu Thần cũng hết chịu nổi, chạy đến chất vấn tôi có mục đích gì.
Tôi khóc tới mức suýt thì quỳ xuống.
“Tôi làm nhiều vậy, còn có thể có mục đích gì chứ, chẳng lẽ là tôi thích anh sao.”
Tất cả là do bên địch giác quá cao, khiến tôi lần cũng thất bại đấy chứ.
Vốn chỉ là câu nói đùa.
Nhưng rõ ràng đương không vậy.
Anh ta hơi nhướng mày, khóe môi cong nụ cười lạnh.
“Tôi biết mà, Giang Tiểu Hạ, bảo sao em hết lần tới lần khác tiếp cận tôi, thì ra là ôm mưu đồ .”
Tôi: Hả???
Ôi đệt!!!
Anh ta bị lừa đá vào đầu à.
9.
Thất bại liên tục, tôi quyết định tìm Tô Tuyết Nhu nói chuyện.
Có lẽ vì tôi là bạn gái của Cố Tiêu Thần nên cô ấy luôn giữ khoảng cách với anh ta.
Nếu tôi nói cho cô ấy biết , để cô ấy không còn băn khoăn gì thì biết đâu sẽ có kết quả khác.
là làm, tối hôm đó tôi đến tìm Tô Tuyết Nhu.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Chị dâu? Vào đi.”
Tô Tuyết Nhu thay đồ trong phòng.
Khi tôi vào, cô ấy với tay kéo khóa sau lưng. Thấy cô ấy kéo mãi không được, tôi bèn tới giúp một tay.
Đầu ngón tay mát lạnh vô chạm làn da sau lưng cô ấy.
Cô ấy khẽ run, thẹn thùng bảo tôi là người đầu tiên làm vậy với cô ấy.
Tôi chẳng thấy có gì kỳ, định hỏi chẳng lẽ bạn bè chưa từng giúp cô ấy sao.
Trước tôi mặc váy khóa sau lưng cũng thường gặp , mỗi lần đều nhờ bạn phòng giúp.
Tôi tưởng chuyện đó cũng từng trải qua.
Đúng , một giọng quát sắc lạnh vang .
“Các người làm gì!”
đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, tôi giật muốn rớt cái hồn ra ngoài.
Có một giây tôi còn tưởng cứ như bị bắt quả tang ngoại vậy.
Quay đầu lại, Cố Tiêu Thần mặt lạnh như băng đứng cứng đờ cửa.
Tô Tuyết Nhu vẫn mặc nguyên quần áo chỉnh tề.
Cô ấy bực bội quát ngược lại anh ta, hỏi có biết nam nữ khác biệt không, cô ấy nói chuyện với tôi thì sao.
Giọng Cố Tiêu Thần đầy công kích: “Cô ấy là người của tôi, Với cô thì có gì để nói.”
Trong nháy mắt, không khí giữa người căng như dây đàn.
Tôi ngơ ngác.
Ủa?
Ủa ủa ủa???
Lại có chuyện gì ?
Sao người cãi nhau rồi?
Nghe như lỗi là do tôi là sao?
Mà tôi có làm cái quái gì đâu cơ chứ?!
10.
“Tối nay tôi muốn tâm chuyện con gái với chị dâu, chị ấy sẽ ngủ phòng tôi.”
“Không được.”
“Tại sao không được, người còn ngủ phòng , tại sao tôi không được ngủ với chị dâu.”
“Tôi nói không được là không được, tối nay cô ấy có việc với tôi, phải đi với tôi.”
“Nhiều rồi anh vẫn bá đạo như vậy, dựa vào đâu anh nói không được thì là không được.”
“…”
Thấy người cãi nhau đỏ mặt tía tai, tôi xấu hổ không chịu nổi.
“Tôi… tôi có phòng mà.”
người đồng loạt quay sang quát tôi im miệng.
Không khí cứng đờ lại.
Tô Tuyết Nhu rõ ràng tức .
Quát tôi xong, mắt cô ấy liền ươn ướt không dám nhìn tôi, quay đầu mắng Cố Tiêu Thần tại sao lại hung dữ với Tiểu Hạ của cô ấy.
Tôi: ?
U là .
Từ khi tôi thành Tiểu Hạ của cô ấy rồi.
Cố Tiêu Thần mặt mày đen sì, không nói lời , trực tiếp túm cổ tay tôi lôi đi.
“Đi với tôi.”
Tôi bị anh ta lôi thẳng về phòng.
Sau lưng Tô Tuyết Nhu tức đến nỗi giậm chân.
Cánh cửa phòng đóng lại, không khí đồng thời cũng lặng im.
Tôi cực kỳ bối rối.
Từ bé đến giờ, trừ say, tôi chưa từng một phòng với đàn ông.
Tôi không ngờ anh ta lại cãi nhau với Tô Tuyết Nhu.
Thế là sao.
Tôi là cái gì .
Tô Tuyết Nhu không phải người trong lòng của anh ta sao.
Rốt cuộc anh ta gì vậy.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Tiêu Thần, tôi dè dặt đề nghị.
“Diễn đủ rồi, hay anh để tôi về ngủ đi?”
Dù sao hôm nay cũng không thích bàn chuyện chính.
Tôi với anh ta cũng chẳng có chuyện gì , mỗi người về phòng nấy ngủ vẫn hơn.
Anh ta không thể định ngủ với tôi chứ.
Không ngờ Cố Tiêu Thần lạnh lùng lườm tôi một cái, nói:
“Giang Tiểu Hạ, tránh xa Tuyết Nhu ra, đừng tưởng tôi không nhìn thấu được suy của em.”
Trên đầu tôi lại có một đống dấu hỏi.
Anh ta nhìn ra tôi rất muốn tránh xa họ rồi sao.
11.
“Thế thì tốt.”
Tôi thở phào, quyết định không giả vờ .
“ ra trước giờ tôi vẫn ngại nói, dù gì tôi chưa hoàn thành xong nội dung trong đồng.”
“Nhưng nếu anh đã biết rồi, vậy chúng ta chi bằng…”
Còn chưa nói xong, Cố Tiêu Thần như đã đoán được, bỗng lạnh lùng cắt ngang.
“Khi ký đồng đầu, tôi đã cáo em, đừng mơ tưởng thứ không thuộc về .”
“Em còn định lợi dụng Tuyết Nhu để thu hút chú ý của tôi sao.”
“Hừ, Giang Tiểu Hạ, em thông minh hơn tôi nhiều đấy.”
Anh ta khoanh tay đứng thẳng tắp dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng trẻo như tạc càng thêm lạnh lùng vô dưới ánh đèn trắng.
Trong đầu tôi chỉ có chữ: anh bị cái gì vậy.
Phải bị bệnh cỡ nói ra được những lời điên dồ cỡ đó.
Tôi hít sâu một hơi, cố nén cơn c.h.ử.i mà gượng cười.
“Nếu anh ghét tôi như vậy, hay là dừng đồng luôn đi.”
Tôi xoa tay: “Dù sao Tô Tuyết Nhu cũng đã về, anh có thể chuyên tâm bồi dưỡng cảm với cô ấy.”
“Tôi cứ chen vào giữa cũng chỉ vướng víu thôi đúng không.”
Tôi nhìn anh ta đầy mong đợi.
Chỉ thấy anh ta nhíu mày, ánh mắt ngạo nghễ nhìn tôi.
“Lùi một để tiến ba ? Chiêu của em à?”
Anh ta cười lạnh: “Tôi cáo em…”
Lại , lại .
Bộ bị nhiễm cái câu đó hay gì vậy?
Có phải cứ không nổi là tưởng người ta ngu không vậy.
Tôi tức rồi.
“ cáo gì mà cáo, cho anh chút màu anh tưởng là cả tiệm nhuộm chắc.”
“Tôi tới là để kiếm tiền, không phải tới làm nô tì cho anh.”
“Nói cho anh biết, tôi không có hứng thú với anh, đồng giữa chúng ta tới kết thúc.”
“Muốn phạt tiền hay kiện cũng được, từ giờ tôi không làm .”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Lời nghẹn suốt ba cuối cũng được xả ra.
Phải nói là một từ “Sướng”.
Sảng khoái vô .
, một lực mạnh bỗng nhấc bổng tôi .
Tôi giật hét: “Cố Tiêu Thần, anh phát điên gì vậy, thả tôi xuống.”
Đôi mắt người đàn ông u tối nổi sóng dữ dội, anh ta đầy sát khí ném tôi xuống giường.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì thân hình anh ta đã đè .
“Giang Tiểu Hạ, chưa có cho phép của tôi, em không được rời khỏi tôi nửa .”
Lời vừa dứt, nụ hôn dữ dội như trừng phạt rơi xuống.
Đôi mắt tôi bàng hoàng trừng lớn…
12.
đất cha mẹ ơi!
Cố Tiêu Thần lại hôn tôi sao?
Là anh ta điên rồi hay tôi điên rồi?
Nhận ra anh ta còn có ý định tiến xa hơn, tôi vừa xấu hổ vừa tức , vung tay tát thẳng một cái.
“Cố Tiêu Thần, đồ lưu manh!”
Người đàn ông trên người tôi bị tôi đ.á.n.h cho choáng váng.
Cũng tỉnh táo lại.
Có vẻ anh ta cũng không ngờ lại làm chuyện như vậy với tôi, vẻ mặt bỗng chốc căng thẳng.
“Giang…”
“Cút ngay!”
Chưa để anh ta nói hết, tôi đẩy mạnh rồi lao ra ngoài, còn không quên giơ ngón giữa với anh ta.
Tuy chúng tôi là người yêu đồng, nhưng trong đồng cũng đã ghi rõ, không được có bất kỳ ý đồ gì với nhau.
Giờ anh ta hôn tôi, cũng tính là vi phạm rồi, tôi sợ nếu còn lại, anh ta sẽ làm chuyện còn quá đáng hơn, nên là…
Tôi thừa đêm khuya gió lớn, lập tức đặt vé bay về quê.
Quê tôi Tẫn Thành, cách đế đô hơn một ngàn cây số.
Trong nhà chỉ có bà và em trai, từ tôi tuổi đã sống nương tựa vào nhau.
Về tới nhà, bà vẫn còn ngủ, em trai thì học lớp 12, mỗi tuần về một lần.
Thấy vẫn chưa sáng, tôi liền rón rén lẻn vào phòng.
Không ngờ bà tỉnh dậy giữa chừng, vì chưa sáng, tôi lại mặc đồ đen.
Bà hoảng hồn chỉ tay vào tôi, run run hỏi có phải tôi đến đón bà đi không.
ạ, bà tưởng tôi là quỷ sai tới bắt người.
Tôi dở khóc dở cười, sợ bà hoảng quá ngất ra nên vội bật đèn.
“Bà ơi, là con, Hạ Hạ .”
Bà ngẩn người một phản ứng lại.
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt, về cũng không báo trước, làm bà hết hồn, bà còn tưởng Diêm Vương sai người tới đón bà đi.”
Bà đến nỗi định xỏ dép xuống giường đòi đ.á.n.h tôi.
Miệng thì trách mắng nhưng trên mặt lại là nụ cười không giấu nổi.
Tôi cười hì hì ôm chầm lấy bà.
“Bà là bà của chứ, có Hạ Hạ , mà dám mang bà đi.”
Lần gần nhất về nhà là nửa trước, tôi quyến luyến ôm bà không buông.
Bà xoa tay tôi, cười hỏi tôi sao không đưa Tiểu Cố về.
Nhắc tới tên đó, tôi hừ một tiếng trong lòng.
“Anh ta bận việc, không có thời gian.” Tôi gượng gạo cười.
Để khỏi bị bà truy hỏi, tôi quyết định chưa nói chuyện tôi và Cố Tiêu Thần đã “chia tay”.