Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bước đến gần, giọng kéo dài, lạnh như gió quất:
“Tôi không có hứng vào cái nhóm rác rưởi , càng không rảnh để cúi xin lỗi ai.”
Ngừng một nhịp, tôi thở ra, chậm rãi nói tiếp:
“Từ nay con trai sẽ theo họ tôi. Cái nhà này không chứa nổi người họ Giang.”
Nói dứt, tôi quay lưng bỏ vào phòng.
Phía lập tức vang tiếng gào giận dữ của Giang Xuyên:
“ Tĩnh! Em nói rõ ràng ! ‘không chứa nổi’? Đây là nhà của anh!”
Tôi dừng lại, ngoái khẩy:
“Nhà của anh? Đừng buồn . Đây là hộ tôi mua trước khi cưới, sổ đỏ đứng tên tôi. Anh quên ? Anh ở nhờ thôi, không phải chủ.”
Câu như đổ thêm dầu vào ngọn lửa tự ái của anh .
Giang Xuyên đỏ bừng , bước đến túm chặt cổ tay tôi:
“ Tĩnh, em có ý ? Phải làm lớn đến thế này ?”
Tôi giật mạnh tay, giọng đanh lại:
“Tôi làm lớn ? Các người mới là người khơi mào! Ngay từ , trong mắt cả họ nhà anh, tôi chưa từng là người nhà!”
Anh trố mắt:
“Nhưng… em vốn không mang họ Giang .”
Tôi nhếch :
“Đúng, tôi không mang họ Giang. Và từ giờ, tôi càng muốn làm người cho rõ ràng.”
Nói xong, tôi đóng sầm phòng làm việc và khóa trái lại.
Tiếng đập điên loạn của Giang Xuyên vang dội bên , tôi – lặng lẽ bật máy tính, gõ: ‘Cách nhà cũ nhanh chóng’.
Một khi đàn c.h.ế.t tâm, thì mọi quyết định đều dứt khoát như sét đánh.
Tôi lập tức gọi cho giới bất động sản. Bên kia làm việc cực nhanh, hẹn sáng hôm đến chụp hình.
Cậu giới – Tiểu – đảo mắt quanh nhà gọn gàng, ánh mắt sáng rỡ:
“Chị ơi, này tuy là khu chung cư cũ nhưng vị trí trường điểm, lại view sông, cực kỳ dễ . Chị cho giá cao chút cũng được .”
Tôi khẽ lắc :
“Không cần cao. Tôi muốn nhanh, càng sớm càng tốt.”
“Không vấn đề!” – cậu vỗ ngực. – “Tôi đăng tin ngay, vài hôm nữa có người xem.”
Tiễn Tiểu , tôi nhìn quanh nhà từng được mình nâng niu, bỗng thấy lòng trống rỗng.
Nơi từng chứa đựng hy vọng của tôi, giờ chẳng khác cái lồng giam dát vàng.
Tôi muốn thoát ra càng nhanh càng tốt.
Đang làm việc, điện thoại bỗng reo cảnh báo – camera giám sát phát tín hiệu.
Trên màn hình hiện rõ hình ảnh chồng – Lưu Quế Hoa – đang gõ , nhập sai mật khẩu mấy lần liên tục.
Mật mã tôi đã đổi .
Hệ thống báo động inh ỏi, luống cuống gọi điện vừa khóc vừa kể lể.
Không cần đoán cũng biết: chuẩn bị dựng để “tố con dâu bất hiếu”.
Ngay , điện thoại tôi rung liên hồi – nào là chị chồng Giang Lam, em chồng Giang Diễm, họ hàng xa gần thi nhau gọi đến.
Tôi đảo mắt, nhạt, chuyển thẳng sang chế độ im lặng.
Tan làm về, tôi thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, kèm một tin nhắn của Giang Xuyên:
“ Tĩnh, ai cho em đổi mật mã? anh đến bị nhốt ! Em quá đáng quá đấy!
Với lại, đừng có mở miệng là ‘nhà của em’ – tiền giữ chỗ xe hằng tháng đều anh trả đấy nhé!”
Tôi suýt bật vì tức.
Chỗ đậu xe tôi bỏ tiền mua, mỗi tháng anh đóng 50 tệ phí quản lý dám ?
Đúng là cái não họ Giang – tự tin không cần lý do.
Tôi chẳng buồn đáp, nhắn cho Tiểu :
“Tối nay hẹn xem nhà càng đông càng tốt.”
Đêm xuống, từng tốp được dẫn đến xem nhà, tôi ngồi thảnh thơi ban công, gác chân ghế mây, nhìn khung cảnh đêm rực rỡ sổ – nơi tôi sắp bỏ lại lưng.
ting tong! — chuông vang inh ỏi.
Cậu giới Tiểu vừa mở , đã thấy chồng Lưu Quế Hoa dẫn theo cả đoàn người xông vào như đ.á.n.h trận.
“Các người là ai, dám đến nhà con trai tôi làm ? Tĩnh đâu, bảo con đàn ấy lết ra đây cho tôi!”
Mấy nhóm đang xem nhà sững sờ, chưa hiểu , đồng loạt quay nhìn.
Tôi từ ban công thong thả bước vào, miệng khẽ cong nụ nhạt:
“ , bình tĩnh , nổi nóng nhiều dễ tăng huyết áp lắm đấy. Con định đưa bệnh viện khám tim, không ngờ lại tự tìm đến đúng lúc.”
“, mấy người này – con mời tới xem nhà. Họ sắp là chủ mới của nơi này .”
Sắc Lưu Quế Hoa đổi màu ngay tức thì, ôm ngực, dựa vào tường, thở hổn hển như sắp ngất.
Giang Diễm – chị chồng – thì dựng cả tóc gáy, tay vào tôi quát:
“Đồ đàn mất nết! Nhân lúc em trai tao công tác dám lén nhà, mày đúng là có âm mưu từ lâu!”
Tôi giả bộ ngạc nhiên, trợn mắt:
“Ơ? Em trai chị có nhà to thế ? Sao tôi – người ở trong mười năm – lại không biết nhỉ?”
“ giả ngu hả?!” – Giang Diễm chống nạnh, hùng hổ như sắp xông tới – “Ai trong khu này chẳng biết em tao là chủ nhà này!”
Giang Lam – cô em chồng – cũng chen vào hùa:
“Phải ! Anh tao làm việc cực khổ kiếm tiền, chị biết ngồi không hưởng lộc, giờ lại định nhà lưng ảnh!”
Hai ả mỗi người một câu, như thể tôi là kẻ trộm trắng trợn.
Đám bắt xì xào, ánh mắt lộ rõ vẻ khó xử, nghi hoặc.
Cậu giới Tiểu xanh mét, lo có tranh chấp, giọng run run:
“Chị , hay là chị… bàn lại với chồng trước cho chắc?”
Tôi lạnh, tiếng bật ra nghe giòn tan:
“Không cần bàn.”