Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau buổi sáng hôm đó, mọi thứ như thay đổi với Ha Rin.
Những ánh trong lớp học không cô ngột ngạt nữa.
thể là do Ji Hoon.
Hay lẽ, là do cô đã bắt tưởng lần nữa.
Giờ chơi, Ha Rin ngồi đọc sách ở thư viện. Một bóng lẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“Ha Rin, lâu rồi không gặp.”
Cô ngẩng lên — và khựng lại.
Trước mặt cô là , bạn cùng câu lạc bộ cũ, chứng kiến tất cả Ha Rin rời khỏi đội.
“ à…” – cô khẽ gọi, pha chút ngạc nhiên.
“Ừ, tớ mới chuyển về trường này tuần trước.”
cậu nhẹ nhàng, hơi trầm, đó trưởng thành hơn xưa.
Không khí ngập trong ký ức. Cả thân thiết, cùng nhau luyện tập mỗi buổi sáng sớm, cho đến t.a.i n.ạ.n xảy — cú chấn thương Ha Rin rời xa đường mãi mãi.
cô, ánh chan chứa điều đó vừa quen vừa xa.
“Tớ nghe nói cậu không nữa.”
“Ừ… tớ không dám.”
“Vẫn sợ nước sao?”
Ha Rin im . Cô cúi , khẽ gật.
“Không sao,” – cười dịu – “Nếu một ngày nào đó cậu lại, tớ sẽ giúp.”
Câu nói lòng Ha Rin chao nhẹ. Không phải vì tình , mà vì giác được thấu hiểu — thứ mà cô đã thiếu quá lâu.
chính khoảnh khắc đó, ở cửa thư viện, Ji Hoon đứng .
Ánh cậu dừng lại nơi trò chuyện, nơi Ha Rin mỉm cười – nụ cười mà cậu đã mong suốt bao ngày.
giác đó siết lấy n.g.ự.c Ji Hoon. Một chút ghen, một chút sợ hãi.
Cậu bước đi, trái tim nặng trĩu.
Buổi chiều, tại hành lang tầng ba.
Ha Rin vừa tan tiết, thì Ji Hoon đứng dựa vào lan can.
Cậu im , cô. Không nụ cười ấm áp như mọi .
“Cậu giận à?” – cô hỏi nhỏ.
“Không… là tớ cậu nói chuyện rất vui với ai đó.”
“À… . Bạn cũ của tớ.”
Cô cười nhẹ, không nhận ánh Ji Hoon thoáng tối lại.
“Cậu là bạn tập của tớ. Cậu tốt lắm.”
“Ừ.”
một tiếng “Ừ” ngắn, như hàng trăm điều chưa nói.
Ha Rin tim hơi nhói.
“Sao cậu lại nói như vậy?”
“Không đâu.” – Ji Hoon quay đi, trầm.
Sự im kéo dài giữa .
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi cúc dại mùa.
Cô bóng lưng cậu, giác như dần xa.
“Ji Hoon…” – cô gọi, run – “Tớ không chúng ta lại như trước nữa.”
Cậu quay lại, ánh mâu thuẫn: vừa , vừa sợ tổn thương.
“Tớ … không trở thành thứ trong lòng ai đó.”
“Cậu nói thế?”
“ là… lẽ cậu không nhận , cậu … cậu cười khác lắm.”
Câu nói Ha Rin c.h.ế.t .
Cô chưa nghĩ nụ cười đơn giản lại thể ai đó đau đến vậy.
Cô hít sâu, khẽ nói:
“Ji Hoon, cậu sai rồi. Cậu là quá khứ. cậu… là hiện tại của tớ.”
cô nhỏ, chữ rơi xuống như giọt nắng giữa trời mưa.
Ji Hoon khựng lại. Cậu cô, nỗi lo lắng trong lòng dần tan , để lại một sự ấm áp lạ kỳ.
cậu định nói điều đó, từ xa bước lại.
“Ha Rin, cậu quên tập san của câu lạc bộ nè!”
Ji Hoon im. Ha Rin, không biết phải làm ngoài việc mỉm cười nhận lấy.
Khoảnh khắc , cậu hiểu rằng — sẽ không dễ dàng để giữ cô lại.
Tối hôm đó, Ha Rin nằm trên giường, tay ôm gối, lòng nặng trĩu.
Cô nhận được nhắn từ :
“Tớ biết tớ đến trễ, vẫn bảo vệ cậu như xưa.”
Và cùng lúc đó, một nhắn khác hiện lên từ Ji Hoon:
“Nếu ngày cậu quay lại đường , tớ là tiên đứng chờ cậu ở bờ bên kia.”
nhắn – xúc.
Một từ quá khứ, một thuộc hiện tại.
Và trái tim Ha Rin, lại bắt d.a.o động.
Nội tâm Ji Hoon: “ lẽ tớ ích kỷ thật. Tớ cô về phía tớ thôi. nếu cô cười như thế vì khác… tớ sợ bản thân mình sẽ chẳng đủ dũng để giữ cô nữa.”
Cậu nhắm , dựa vào tường. Bên ngoài, gió vẫn thổi, bầu trời thì tràn đầy những ngôi sao chưa kịp tắt.