Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

Chương 8:

Vì vậy, nuôi tôi như một cách chuộc lỗi, cũng như bù đắp cho sinh mạng mà đã vô tình tước .

Từ , coi tôi như ruột, thậm chí còn thương tôi hơn cả trai của mình.

Có lẽ tôi dễ hòa nhập hoặc vì những lý do sâu xa hơn, nên ông bà nội ngoại ruột của tôi đều chưa bao giờ đến tìm tôi.

“Kiều Kiều à, không phải ba cố tình giấu đâu…”

nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mắt rơi lã chã.

“Chuyện này… thật sự rất khó nói.”

Ba tôi châm một điếu thuốc, khói cuộn quanh gương mặt đã hằn sâu nếp nhăn.

Ông thở dài, giọng khàn đặc:

“Ba nghĩ… chỉ cần giấu cả đời, sống vui vẻ, hạnh phúc, vậy là đủ rồi.”

Nhưng giấy, làm sao gói được lửa.

Sau khi biết được tất cả sự thật, tôi cố tình đến nghĩa trang của ba ruột.

Hai gương mặt trẻ trung dừng lại nơi tấm bia lạnh lẽo.

Đôi mắt , nụ giống tôi đến đáng sợ.

Giờ thì tôi hiểu, vì sao nét của mình chẳng hề giống ba hiện tại.

Trở về nhà, tôi ngồi bệt xuống sàn phòng mình, ôm gối vùi mặt mà khóc, cảm giác trống rỗng đến mức như hút hết không khí.

Cánh cửa phòng khẽ mở.

Một bàn vững chãi đưa , nhẹ nhàng xoa tóc tôi, mang theo thoang thoảng hương bạc hà.

Giọng nói trầm thấp của vang bên tai:

“Đừng khóc nữa, chị là chị của .”

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt nhòe mắt.

Nó nửa ngồi nửa quỳ trước mặt tôi, vẫn giữ nguyên động tác xoa đầu .

căn phòng tối, ánh sáng mờ hắt từ ngoài hành lang khiến dáng cậu như được bao phủ bởi một quầng sáng mỏng.

Vạt áo đồng phục hé mở, lộ ra những vệt hằn đỏ sậm do roi da lại.

Nhưng nó chẳng hề quan tâm, chỉ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, lo lắng đến xót xa.

Tim tôi bỗng bình lặng một cách lạ thường.

Tôi chỉ muốn xác lại, như một người bám víu ảo tưởng mong manh, cố chấp hỏi:

… dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ là một gia đình hạnh phúc bốn người, được không?”

Tôi cố tình nhấn mạnh bốn chữ “một nhà bốn người”.

đôi mắt đen sâu của nó, phản chiếu khuôn mặt lem luốc, nhòe nhoẹt mắt của tôi.

Ánh nhìn tối lại, sâu không thấy đáy, rồi bỗng dịu xuống bàn nó trượt dọc xuống má tôi, chạm rất khẽ, từng chút, từng chút một lau mắt, hành động dịu dàng, đầy thành kính.

Nó mỉm , giọng nhẹ như gió thoảng:

hứa với chị.”

tiện chăm sóc và mắt tới , tôi chọn học một đại học hạng hai ngay thành phố.

Ngôi cách cấp ba của nó không quá xa, lại rất thuận tiện.

Tôi nhanh chóng hoà nhập với bạn bè, chẳng bao lâu đã đến sinh nhật mười tám tuổi.

Ba gọi điện hỏi tôi có về nhà cùng tổ chức lễ thành niên không.

Tôi nhẹ nhàng từ chối, định ở lại cùng bạn bè ăn mừng.

Lúc tôi được một cuộc gọi lạ: “Kiều Kiều, chúc mừng sinh nhật.”

Giọng bên kia khiến tôi thấy lạ quen.

Đến cổng nhìn thấy người , tôi sững sờ há hốc mồm… là .

Cậu ta , trao cho tôi một bó hồng đỏ rực, nói: “Gặp có ngạc nhiên không?”

Tôi không hoa, chỉ hỏi ngược lại: “Sao biết tôi học này?”

“Bạn cùng bàn nói cho biết. Kiều Kiều, chúc mừng mười tám tuổi!”

lại đưa bó hoa trước mặt tôi.

Phong thái cậu ta toả ra giờ đây trầm ổn và hoà, dần giống người kiếp trước.

Nhưng tiếc là tôi không thể, cũng không dám động lòng với cậu ta.

Tôi lịch sự mỉm , khéo léo từ chối: “Cảm ơn lời chúc, còn hoa thì tôi xin phép không .”

Nói xong tôi định lách qua thì cậu ta bất ngờ đưa ra, chắn ngang tôi.

“Kiều Kiều, cho một cơ hội , thật lòng thích .”

Chưa chờ tôi phản ứng, đã quỳ xuống một gối, nâng bó hoa , ánh mắt trông đầy hy vọng.

Học sinh qua lại xung quanh thi nhau nhìn, nhiều người còn rút điện thoại ra quay.

Tôi nhíu mày, tôi thấy đáy mắt cậu ta không hề có một chút tình ý nào.

Mà chỉ thấy sự quyết tâm phải có được và vẻ toan tính như đã đạt được cờ.

Kiếp trước tôi từng nghĩ cậu ta hiền hoà, vậy sao giờ lại khác quá nhiều? Điều khiến tôi khó chịu.

Đàn ông ăn to nói lớn tỏ tình trước công chúng chưa hẳn là chân tình, nhiều khi chỉ là chiêu trò dằn mặt.

Phần lớn cô gái sẽ không muốn làm mất mặt một người đàn ông trước mặt thiên hạ.

Nhìn bộ mặt tôi lập tức hiểu mưu tính của cậu ta.

May mắn thay tôi không còn là cô gái bình thường, người đã c.h.ế.t một lần, làm sao còn bận tâm những trò đạo đức ràng buộc ?

Tôi không rơi cái bẫy , cũng không phải người dễ ép buộc.

, tôi nói rõ nhé, tôi không thích…”

Lời chưa nói dứt, thì đã có một bóng người như mũi tên bay thẳng bổ giữa hai người chúng tôi.

Một cú đ.ấ.m đầy giận dữ đập thẳng mặt .

Tôi sững người nhìn lại… là .

Trên người nó thậm chí vẫn còn mặc đồng phục của Nhất Trung!

Cú đ.ấ.m bất ngờ khiến tôi kinh hãi hoảng loạn.

đ.á.n.h lệch đầu sang một bên, cậu ta lau vệt m.á.u ở khóe miệng, nhếch môi khẩy, chậm rãi đứng .

Đám sinh viên hiếu kỳ xung quanh đồng loạt lùi lại vài bước, nhưng ai cũng giơ điện thoại quay, ở thời đại này, ai cũng có thể trở thành phóng viên mạng, bọn vô cùng phấn khích, tưởng rằng mình sắp được chứng kiến một màn tam giác tình yêu kịch tính.

! đang làm gì vậy?”

Tôi hoảng hốt nắm lấy cánh căng cứng của nó, ra sức kéo , sợ nó lại mất kiểm soát, gây ra chuyện không thể cứu vãn.

Tôi ghét hàng chục ống kính chĩa như thế, cảm giác giống như bản thân đang lột trần, phơi bày trước ánh nhìn của thiên hạ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương