Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5:
Mười năm đủ để biến một tên côn đồ học kém một quý ông lịch thiệp đủ để biến Đường Ôn Ngọc ngoan hiền kẻ g.i.ế.c người lạnh lẽo .
Giờ thì tôi đã hiểu tại trước Giang Hạo không bao giờ chịu kể chuyện thời cấp của , hóa ra cậu ta từng là một đại ca học đường, chẳng có đáng tự hào.
trước, tôi không hề chú ý tới những nhân vật nổi tiếng trong trường, hơn nữa cậu ta học 12, tôi 11 vốn chẳng có cơ hội tiếp xúc.
Khoảnh khắc , tôi há hốc miệng, chưa kịp nói thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo giật ra phía sau.
Trước mắt tôi là khuôn lo lắng đến hoảng hốt của Đường Ôn Ngọc.
“Đường Kiều Kiều! điên rồi à?!”
Từ khi trọng đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gương Đường Ôn Ngọc vỡ vụn như thế, nó giận dữ, sợ hãi sống động.
Trong giây phút ấy, nó hoàn toàn khác với hình ảnh lạnh lùng, u ám của trước, sự giống một thiếu niên mười tuổi bằng xương bằng thịt.
đám đông ồn ào, tôi mang theo tâm trí của người trưởng , mắt rưng rưng, giơ tay xoa nhẹ mái tóc rối bên thái dương nó.
“ là của mà. đã nói rồi, sẽ bảo vệ .”
“Ôn Ngọc, đừng sợ.”
Có lẽ vì động dám đứng ra bảo vệ trai hôm mà Giang Hạo bắt đầu chú ý đến tôi.
Từ sau chuyện ấy, cậu ta cứ như một cái đuôi nhỏ đi đâu xuất hiện quanh tôi.
“Ê, kia chẳng phải Giang Hạo 12A1 ? Cậu ta qua khu bọn làm vậy?”
“Trời ơi, là đại ca học đường đấy! Đúng là vừa ngầu vừa đẹp trai ghê á!”
Trong lang, đám con gái tụm năm tụm , rì rầm bàn tán, ánh mắt ai tò mò xen lẫn phấn khích.
Bạn cùng bàn huých nhẹ tôi một cái, tôi ngẩng đầu khỏi đống bài tập, khó hiểu sang.
Cô ấy ghé sát tai, thì thào:
“Kiều Kiều, mau đi, Giang Hạo đến tìm cậu rồi kìa!”
Tôi khẽ nhíu mày.
ra , tôi không hề muốn có cứ quan hệ với Giang Hạo.
Dù , trước, trước khi tôi c.h.ế.t, Đường Ôn Ngọc từng nói nó sẽ g.i.ế.c cậu ta.
Mà đến giờ tôi vẫn không biết, cuối cùng chuyện có xảy ra không.
“Đường Kiều Kiều! Ra đây!”
Giọng cậu ta vang to, rõ còn mang chút ngang tàng.
Áo đồng phục mở phanh, cà vạt buộc hờ, tư thế tùy tiện mà ngông nghênh, trông như thể chẳng coi ai ra .
Tôi vốn không muốn để tâm, nhưng bây giờ đang là giờ ra chơi, học vây quanh ngày càng đông, ánh mắt tò mò những tiếng huýt sáo khiến tôi khó xử, chứ chẳng có chút lãng mạn nào.
Trong mắt tôi, Giang Hạo bây giờ là một thằng nhóc con.
Người mà tôi từng yêu trước là anh chàng Giang Hạo điềm đạm, dịu dàng, trưởng , chứ không phải cái tên thanh niên hống hách .
đắc dĩ, tôi đặt bút xuống, bước ra ngoài .
đám đông, vài tiếng trêu chọc vang :
“Uầy, Hạo ca tỏ tình kìa!”
“Đường Kiều Kiều đỏ rồi !”
Giang Hạo nhếch môi cười nửa miệng, giọng cao ngạo:
“, Đường Kiều Kiều, cậu cứ tránh tôi hoài vậy?”
Tôi thở dài, cố giữ bình tĩnh:
“Tôi đâu có, mà tôi chẳng hiểu cậu đang nói . Giang Hạo, đừng tìm tôi nữa. Năm sau tôi 12 rồi, tôi muốn tập trung học thôi.”
Cậu ta nhún vai, cười khẩy, đôi mắt ánh sự cần:
“Học thì có hay ho đâu? Tôi 12 rồi còn chẳng vội đây .”
Tôi cậu ta lâu, lòng bỗng mệt mỏi.
Thì ra, thời niên thiếu của Giang Hạo là như thế …
Hay là, do chính sự trọng của tôi, mà vận mệnh của mọi người quanh tôi bắt đầu lệch đi rồi?
“Được rồi, không chọc cậu nữa.”
“Đường Kiều Kiều, làm bạn gái tôi nhé?”
Ánh nắng rực rỡ tràn xuống, phủ vai Giang Hạo một tầng sáng ấm áp.
Tôi cậu ta, nụ cười tươi sáng, ánh mắt rạng rỡ, cả người đều toát ra sức sống tuổi trẻ trong một thoáng, tôi chợt như đang mơ.
những ngày học mệt mỏi áp lực, chuyện tỏ tình bỗng trở đề tài khiến cả lang náo động.
Tiếng reo hò, la hét, cười đùa nổ vang như vỡ chợ.
Nhưng tiếng ồn ào ấy, tôi một người đứng im lặng phía xa… là Đường Ôn Ngọc.
Nó đứng cuối đám đông, cô độc như một cây tùng bị lãng quên gió tuyết.
Ánh mắt nó sâu thẳm, lạnh lẽo, lặng lẽ chằm chằm vào Giang Hạo.
Trong lòng bàn tay, một con d.a.o rọc giấy nhỏ đang nằm yên lặng, ánh kim loại lạnh lẽo của nó lóe dưới ánh trời, sắc bén đến rợn người.
…
“, không được yêu sớm.”
là lời Đường Ôn Ngọc đã nói với vẻ nghiêm túc, ánh mắt chân như đang khuyên một người rất quan trọng.
Còn về con d.a.o rọc giấy hôm trước tôi chẳng dám nhắc .
Lúc , tôi thẳng thắn từ chối Giang Hạo.
Trong mắt tôi bây giờ, cậu ta vẫn là một đứa trẻ.
Hơn nữa, trước, tôi Giang Hạo chưa từng có tình yêu.
Chúng tôi là hai người xa lạ tình cờ gặp nhau qua buổi xem mắt.
Trong số những người được giới thiệu, tôi chọn anh ta bởi cậu ta bới cậu ta có tính cách tốt nhất, dễ sống chung có thể cùng tôi chăm sóc mẹ cùng thằng bị ngốc của .
Còn hiện tại, Đường Ôn Ngọc học chung trường với tôi.
Nó xuất hiện cứ nơi nào tôi có , lúc nào lặng lẽ mà đột ngột, khiến tôi mỗi ngày đều sống trong cảm giác thấp thỏm an.
Mỗi đêm, khi mơ hình ảnh nó cắt ngang cổ tôi, tôi giật tỉnh giấc, tim đập loạn nhịp.
Rồi thời gian dần trôi, thoáng chốc đã đến nhật mười bốn tuổi của Đường Ôn Ngọc.
Những năm trước, nhật của nó là một bữa cơm đơn giản nhà với mẹ.
Nhưng đến nhật tôi, mẹ tổ chức rình rang, mời tất cả bạn bè đến dự.
Nghĩ điều , tôi thương nó quá, năm nay tôi muốn cho trai một kỷ niệm khác đi, một nhật ấm áp, đáng nhớ.