Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phụ thân ta là Thái tử Thái sư, còn ta là quý nữ ngang ngược nhất chốn kinh thành.
Bảy năm trước, ta nhận nuôi một tiểu khất cái, ta mang hắn vào phủ rồi tùy ý trêu đùa, mặc sức chà đạp.
Bảy năm sau, hắn không một lời mà biến mất, ta cứ ngỡ hắn đã hận ta đến tận xương tủy.
Khi gặp lại hắn đã là Nhiếp Chính vương quyền khuynh triều dã, còn ta lại chỉ là một kỹ nữ ở Túy Chiêu quán.
Ta muốn trốn chạy nhưng lại bị hắn giữ chặt eo, ôm siết vào lòng.
Đôi mắt Phó Chiêu đỏ hoe, giọng trầm: “Chẳng lẽ, tỷ tỷ không cần Nô nhi nữa sao?
1
Hôm ấy, trời mưa như trút nước.
Ngày ta nhặt Phó Chiêu về, hắn vừa va phải một kẻ quyền quý, bị phạt quỳ dưới cơn mưa tầm tã.
Kẻ quyền quý kia chỉ nở một nụ cười lạnh, nói chỉ cần hắn bò qua dưới háng mình thì có thể tha cho hắn.
Nhưng Phó Chiêu là kẻ có cốt khí, cho dù mưa dội ướt đẫm thì thân thể gầy guộc như cành liễu trong gió vẫn kiên trì quỳ thẳng lưng, ánh mắt quật cường đến lạ.
Ta đứng dưới tán dù giấy dầu, lặng lẽ quan sát hắn hồi lâu.
Thấy hắn không chịu cúi đầu, kẻ quyền quý kia giận dữ, vung chân đạp mạnh đẩy hắn ngã xuống vũng nước mưa.
Nhưng hắn chẳng mảy may để tâm, chỉ dùng tay lau đi nước trên mặt sau đó lại quỳ thẳng dậy.
Cơn giận của kẻ kia càng lúc càng lớn, lần này ông ta dùng sức mạnh đá Phó Chiêu ngã sấp xuống đất.
Khi hắn lảo đảo đứng dậy, sắc mặt đã trắng bệch, làn da nhợt nhạt như tờ giấy trông hệt như một con bướm bị gãy cánh.
Bỗng dưng có thứ gì đó trong lòng ta khẽ rung động.
Một cảm giác mềm mại tựa như sợi tơ quấn lấy trái tim.
Khiến ta nhịn không được muốn đưa hắn về nhà.
Để tùy ý trêu đùa, mặc sức chà đạp.
Ngay khi kẻ kia chuẩn bị đá thêm một cú nữa, ta lập tức lên tiếng ngăn lại.
Đạp thêm cú nữa thì hỏng mất, vậy ta còn chơi thế nào đây?
Cả kinh thành ai ai cũng biết ta ngang ngược kiêu ngạo.
Dù có một gương mặt khuynh quốc khuynh thành nhưng lại chẳng ai dám đến gần.
Kẻ quyền quý kia vừa nhìn thấy ta liền tái mét mặt mày, vội vã bỏ chạy.
Trong khoảnh khắc ánh mắt ta và hắn chạm nhau, nhìn vào đôi con ngươi đen tuyền tựa lưu ly.
Lòng ta chợt trào dâng một cơn hứng khởi mãnh liệt, tựa như đốm lửa bén vào rơm khô rồi ùng lên thiêu đốt.
Ta cố kìm nén sự vui sướng trong lòng, khẽ mân mê chuỗi niệm châu, cất giọng bình thản nhưng không giấu được sự thèm muốn:
“Ngươi, có nguyện theo ta về không?”
Ánh mắt hắn khẽ dao động, chăm chú nhìn ta hồi lâu, nuốt một ngụm nước bọt rồi chần chừ nói khẽ: “Tỷ tỷ, ta nguyện ý.”
Khóe môi ta cong nhẹ lên, dục niệm như pháo hoa rực rỡ, từng đốm từng đốm nở rộ trong lòng.
2
Lần đầu tiên nhìn thấy Phó Chiêu, ta liền cảm thấy hắn chính là lựa chọn thích hợp nhất để trở thành món đồ riêng của ta.
Hắn kiên cường cứng cỏi không chịu khuất phục, điều đó khơi dậy dục vọng hủy diệt trong ta.
Mà điều ta thích nhất chính là từng chút từng chút bóc trần tôn nghiêm cuối cùng của hắn, chà đạp lên máu thịt của hắn.
Nhìn hắn đau đớn nhẫn nhịn, tinh thần ta liền được thỏa mãn đến cực độ.
Nơi giường chiếu, ta tỉ mỉ dùng dây đỏ buộc chuông bạc vào quanh vòng eo trần trụi của hắn, thêm một chiếc nữa cột ở mắt cá chân bên phải.
Hắn bị ta trói chặt trên giường, cố gắng giãy giụa muốn thoát thân.
Tiếng chuông ngân vang theo từng cử động, âm thanh réo rắt, dài lâu như đang thúc giục lòng ta.
Ta bước đến bên giường, hắn nhìn ta chằm chằm, trong đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn hận ý.
“Nếu một ngày ta thoát khỏi ma trảo này, nhất định…”
Ta đưa tay đặt lên môi hắn, xúc cảm mềm mại lan tỏa như dòng điện chạy dọc khắp người.
Con quỷ trong lòng không ngừng quẫy đạp, chỉ chực chờ phá kén trào ra.
Ta cúi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hắn, bàn tay còn lại chậm rãi vuốt ve thăm dò khắp người hắn.
Ánh mắt hắn từ căm hận chuyển sang kinh hoàng, lồng ngực thở mạnh mà thân thể lại dần nhiễm sắc hồng nhàn nhạt.
Ta rất hài lòng.
Khóe môi khẽ nhếch, hơi thở ấm áp phả vào bên tai hắn.
“Ngày nào đó nếu ngươi thật sự thoát khỏi ma trảo này…”
Ta cố ý để đuôi tóc lướt qua gò má hắn, nụ cười càng thêm rực rỡ.
“Ngươi sẽ giết ta, có phải không?”
Hắn như một con thỏ hoảng loạn, điên cuồng giãy giụa, kéo theo tiếng xích sắt vang vọng không ngừng trong không trung.
“Haizzz.” Ta khẽ thở dài. “Chừng này năm rồi, ngươi vẫn không chịu ngoan ngoãn sao?”
Nói rồi ta dùng đầu ngón tay vẽ một vòng trên nơi nhạy cảm nhất của hắn, hắn lập tức bất động, nặng nề rơi xuống giường bất tỉnh như chết.
Hắn thật đáng thương!
Nhưng ta lại càng yêu hắn hơn!
3
Tính tình ngang ngược của ta đã sớm danh chấn kinh thành.
Ngày ta đưa Phó Chiêu về Thái sư phủ, không ai dám lên tiếng khuyên ngăn.
Dù có khuyên cũng vô ích, cùng lắm chỉ bị ta phớt lờ hoặc thưởng cho một trận roi, chẳng được chút lợi lộc nào.
Chi bằng cứ mặc kệ.
Hôm ấy, khi ta mang Phó Chiêu về phủ, liền chạm mặt Thái tử Lý Ngọc.
Từ nhỏ ta vốn không sợ trời, không sợ đất, chỉ duy có Lý Ngọc là ta e ngại, bởi vì ta sợ ánh mắt thất vọng của huynh ấy.
Ta lập tức siết chặt tay Phó Chiêu, như một kẻ trộm bị bắt quả tang rồi vô thức muốn giải thích: “Hắn không nơi nương tựa, ta thấy hắn đáng thương, mới… mới đưa về phủ.”
Lý Ngọc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta thật sâu.
Huynh ấy đứng dưới mái hiên, vận một thân trường bào màu nguyệt sắc, dáng người cao ráo, khí chất ôn nhuận như ngọc.
Đôi mắt phảng phất nỗi buồn thương, chất chứa quá nhiều thứ mà ta không thể hiểu.
Huynh ấy càng im lặng, lòng ta càng bất an.
Ngay khi ta có ý định xoay người bỏ trốn, ánh mắt Lý Ngọc chợt dừng lại trên chiếc ngọc bội bên hông Phó Chiêu, giọng điệu bình thản:
“Hắn không phải người tầm thường, muội giữ không được đâu.”
Lòng ta run lên, vô thức siết chặt tay Phó Chiêu.
“Hiện giờ hắn còn nhỏ, muội đừng động đến hắn, cứ để hắn ở lại vài năm dưỡng tốt thân thể, ngày sau mới không hối hận.”
Ta cúi đầu, thấp giọng đáp một tiếng nhưng trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ vô cùng xấu xa.
Ta muốn huấn luyện Phó Chiêu trở thành một con sói, vừa nhẫn nhịn, vừa thông minh.
Sau khi suy đi tính lại, ta liền mời cố nhân của phụ thân khi xưa ở Quốc Tử Giám—Cố Thái sư, người đã cáo lão hồi hương để ông ấy dạy dỗ Phó Chiêu, quả thực không gì tốt hơn!
4
May mắn thay, Phó Chiêu không khiến ta thất vọng.
Hắn vô cùng thông minh, học đâu hiểu đó.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng đã nhận được sự tán thưởng từ Cố Thái sư.
Mỗi lần nhắc đến Phó Chiêu, Cố Thái sư đều vuốt râu cười sảng khoái, khen ngợi không dứt lời: “Phó Chiêu là học trò xuất sắc nhất mà ta từng dạy, ngoài Thái tử ra thì không ai có thể sánh bằng.”
Nghe hắn được Cố Thái sư công nhận, lòng ta cũng dâng lên cảm giác tự hào, vinh quang như chính mình đạt được vinh hiển.
Năm năm trôi qua đủ để một cây non vươn mình thành cổ thụ vững chãi.
Mà Phó Chiêu của ta cũng đã trở thành một thiếu niên cứng cỏi, tựa tùng tựa trúc.
Hắn tuấn mỹ vô song, dáng người cao ráo, phong thái bất phàm, là nam tử hiếm có trong thiên hạ.