Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ta muốn có được hắn.

Đêm ấy, ta đẩy hắn ngã xuống giường.

Hắn không phản kháng, chỉ dùng ánh mắt ngập tràn kinh ngạc nhìn ta.

Suốt năm năm qua, ta chưa từng vượt quá giới hạn.

Ta luôn đóng vai trưởng tỷ hiền hòa, tận tâm chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho hắn.

Hễ hắn cần gì ta đều đáp ứng.

Từ sự hoài nghi, dè chừng ban đầu, hắn dần dần lệ thuộc vào ta, cuối cùng xem ta là ánh sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối của hắn.

Mãi cho đến hôm nay, khi ta đè hắn xuống giường, hắn vẫn không thể tin được ta lại làm ra chuyện hạ lưu như vậy.

“Tỷ tỷ…”

Đôi mắt hắn ngập nước, cố gắng gọi ta, mong đánh thức chút lương tri và lòng trắc ẩn cuối cùng của ta.

Nhưng hắn không hay biết, khi hắn gọi ta là “tỷ tỷ” cũng chính là lúc đánh thức con quỷ đang ngủ say trong lòng ta bấy lâu nay.

Năm năm dài đằng đẵng, tựa như đã trôi qua một đời.

Ta đã không thể kiềm chế được nữa, ta muốn chà đạp hắn, muốn chiếm hữu hắn, muốn hắn trở thành của ta vĩnh viễn.

Hắn đang ở ngay trước mắt ta, y phục nửa hở nửa kín, mái tóc rối bời cùng làn da ửng hồng.

Một bữa tiệc thịnh soạn đang chờ đợi để ta tận hưởng.

5

Ta vén lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn ra sau tai, bên cạnh là ánh nến đỏ đang cháy bập bùng.

Khi bàn tay ta phủ lên y phục hắn, thân thể hắn khẽ run lên một chút.

Ta dùng ngón tay lạnh buốt khẽ vén áo hắn, từng chút từng chút xâm nhập.

Đến lúc này, hắn mới ý thức được rằng ta sẽ không buông tha cho hắn.

Hắn giống như một con nai con hoảng sợ, vội vàng đưa tay muốn đẩy ta ra.

Nhưng đã muộn rồi.

Bởi vì chén trà hắn uống khi nãy, ta đã hạ tán nhuyễn cốt.

Trong vòng mười hai canh giờ, hắn sẽ không thể cử động.

Mà trong khoảng thời gian này, ta có thể tùy ý đòi hỏi, mặc sức hưởng thụ.

Trên môi ta vô thức nở nụ cười yêu mị, đắc thắng.

Phó Chiêu thực sự quá đẹp, ta muốn tha cho hắn nhưng cơ thể ta lại không cho phép.

Hắn nằm bất lực trên giường, ánh mắt ngập tràn hận ý như muốn đục thủng một lỗ trên người ta.

Ta tránh đi ánh mắt ấy, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa từng đường nét trên khuôn mặt hắn.

Ta muốn khắc ghi hắn vào sâu trong ký ức để cả đời cả kiếp cũng không thể quên.

Đêm nay, mưa khi thì ào ạt như sấm rền sét đánh, khi lại như chuỗi ngọc lăn trên khay, từng giọt tí tách.

Ta như chìm đắm giữa dòng nước xiết bị cơn sóng dữ cuốn trôi, chạy đuổi theo một màn sương mờ ảo.

Trước mắt phủ đầy sương khói, tựa như ngăn cách bởi lớp lớp núi non trập trùng.

Ta muốn nhìn rõ gương mặt hắn nhưng lại chẳng tài nào thấy rõ.

Bên tai lờ mờ vẳng lại những tiếng thì thầm, ai đó đang gọi ta…

Bên ngoài gió bão gào thét, những đóa lê trắng lả tả rơi đầy mặt đất.

Trời đã sáng…

6

Tỉnh dậy trên giường, Phó Chiêu vẫn còn say ngủ.

Nhìn những dấu vết loang lổ trên thân thể cả hai, lòng ta tràn đầy hoan hỉ.

Ta khoác y phục rồi thản nhiên rời đi.

Sau đó mang theo chuông bạc và xiềng xích quay trở lại.

Khi ta trói tay chân hắn vào bốn góc giường, đang định buộc chuông vào mắt cá chân thì hắn đột nhiên mở bừng mắt.

Ánh mắt hắn chan chứa đầy sự nhục nhã cùng phẫn nộ.

Lúc này thể lực hắn đã hồi phục đôi chút, liền dốc hết sức lắc mạnh cổ chân khiến chuông bạc leng keng vang vọng.

Âm thanh ấy trong trẻo, êm tai vô cùng.

Gương mặt trắng trẻo tuấn tú của hắn vì tức giận mà đỏ bừng, càng tăng thêm vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Ta kiềm chế xung động trong lòng, cầm bát cháo trắng trên bàn, cẩn thận đút cho hắn.

Nhưng hắn hoàn toàn không lĩnh tình, đôi mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, quát lớn: “Cút!”

Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội.

Ta chỉ đành đặt bát xuống, đưa tay áp lên ngực hắn như muốn xoa dịu hắn.

Nào ngờ hành động này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Chưa kịp phản ứng, hắn đã hung hăng cắn mạnh vào cổ tay ta, hận không thể xé rách một mảng da thịt.

“Chậc”

Ta hít sâu một hơi lạnh rồi lập tức giáng một bạt tai xuống mặt hắn.

Trên gương mặt hắn lập tức hằn lên một dấu tay đỏ rực.

Ta nắm chặt cằm hắn, giọng nói âm trầm: “Nếu còn dám vô lễ như hôm nay, ta sẽ ném ngươi lên Xà Sơn cho rắn ăn thịt.”

Hắn bị ta giữ chặt không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn ta với hốc mắt đỏ hoe.

Ta lại vung thêm một cái tát, dùng giọng điệu ác liệt hơn: “Ngươi, chung quy cũng chỉ là con trai của một tội thần đã bị tru diệt, sống chết chẳng ai bận tâm.”

7

Từ sau lần đó, quan hệ giữa ta và Phó Chiêu như rơi xuống đáy vực.

Ta chỉ sai một gã tiểu tư lanh lợi hầu hạ hắn.

Dù sao tay chân hắn cũng bị xiềng xích, sinh hoạt bất tiện.

Từ đó, ta hiếm khi đến viện của hắn.

Hắn hận ta đến tận xương tận tủy, mỗi lần ta đến trong mắt hắn liền chất chứa thêm một phần căm ghét.

Hôm ấy khi ta sắp rời đi, bỗng nghe hắn cất giọng gọi: “Trì Yên.”

Thanh âm lạnh lẽo cùng đôi mắt đong đầy oán hận.

Đây là lần đầu tiên sau khi bị ta đoạt lấy hắn chủ động mở lời.

Mắt hắn hoe đỏ, gân xanh trên trán nổi lên, hắn nắm chặt tay, cổ họng nghẹn cứng: “Ngươi nếu không giết ta ngay bây giờ, đợi đến ngày ta có đủ thực lực, nhất định sẽ băm vằm ngươi thành muôn mảnh, lăng trì thiêu sống!”

Ta nhìn hắn rồi bật cười đến run rẩy, cười đến mức nước mắt trào ra.

“Được lắm, Phó Chiêu! Ta chờ ngày đó, ngày ngươi đủ lông đủ cánh để đến lấy mạng ta!”

Dứt lời, ta vén tà áo rồi mà quay người chậm rãi rời đi.

Tiếng chuông bạc phía sau ngân vang thật dài…

8

Trong cung lại sắp cử hành Bách Hoa Yến thường niên.

Xưa nay ta vốn tùy hứng, chẳng cần lấy lòng ai, nhưng vì chính bản thân mình nên ta vẫn muốn chải chuốt thật lộng lẫy.

Chỉ là ta không ngờ, Phó Chiêu—kẻ đã hận ta thấu xương—lại cho người đến tìm ta.

Hơn nữa, còn viện một lý do vụng về nhất:

Hắn nhớ ta.

Hay lắm!

Hắn đã nhớ ta, thì ta tất nhiên cũng nhớ hắn.

Ta sai Cẩm Đào tháo hết trâm ngọc trên đầu xuống, sau đó chọn một bộ sa y mỏng manh yêu mị rồi thướt tha tiến về tiểu viện của hắn.

Không có ta chiếu cố, cuộc sống của hắn hẳn là vô cùng khổ sở.

Chỉ mới nửa tháng không gặp, hắn đã gầy đi trông thấy, bộ y phục vốn rộng rãi giờ càng thêm thùng thình.

Hắn nhíu mày, ánh mắt mang theo sự oán trách.

“A Yên, ngươi đến rồi.”

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến ta—kẻ vốn chiếm thế chủ động—bỗng chốc lâm vào thế bị động.

Ta chỉ có thể lúng túng gật đầu.

Ngay khoảnh khắc ấy, hứng thú trêu đùa hắn của ta liền tan biến.

Ta lấy chìa khóa cởi bỏ xiềng xích trên tay chân hắn.

Giây phút thoát khỏi gông cùm, hắn quỳ sụp xuống đất, thành kính cúi rạp dưới chân ta, ngẩng đôi mắt ngập nước lên nhìn ta.

“A Yên, ta sẽ nghe lời ngươi, hãy đưa ta vào cung… được không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương