Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Ta nhìn chằm chằm vào cổ tay Phó Chiêu, nơi vết hằn đỏ hằn sâu vào da thịt.
Trước kia hắn vẫn chưa đủ ngoan ngoãn.
Ta mỉm cười, nâng cằm hắn lên: “Muốn vào hoàng cung ư? Cũng được thôi. Nhưng ngươi định báo đáp ta thế nào đây?”
Ánh mắt hắn lóe lên một tia kiên quyết.
Hắn đứng dậy, có phần vụng về mà tiến sát về phía ta.
“A Yên.”
Giọng nói khẽ khàng nhưng lại mang theo vẻ dụ hoặc vô hình.
Chỉ thoáng chạm mắt, sắc đỏ đã lan đến tận vành tai, nhuộm hồng cả cần cổ trắng nõn.
Ta bị hắn dồn đến góc tường, nhếch môi cười tà mị.
“Ồ? Học được những trò này từ lúc nào vậy?”
Ngón tay ta lướt qua yết hầu hắn, chậm rãi trượt xuống rồi bất ngờ siết chặt: “Vậy thì, khắc hai chữ ‘A Yên’ ở đây, có được không?”
“Ưm”
Hắn rên khẽ một tiếng vì đau nhưng không né tránh.
Mồ hôi túa ra từng giọt lăn xuống trán, hàm răng cắn chặt, khóe môi bật ra một tiếng rầu rĩ: “Ừ.”
10
Ta hài lòng buông hắn ra, tâm tình vô cùng khoan khoái.
Nhìn Phó Chiêu trước mặt lại đang ngoan ngoãn phục tùng như một chú chó nhỏ, còn đâu vẻ cao ngạo lạnh lùng ngày trước?
Bộ y phục trắng tinh không chút tỳ vết của hắn khiến ta chỉ muốn giẫm đạp, muốn hủy hoại.
Ta bất chợt giơ chân đá thẳng vào lồng ngực hắn, mũi giày khẽ nghiền qua lại, bật cười châm chọc: “Nhớ kỹ, từ nay về sau, khi đứng trước mặt ta phải tự xưng là nô nhi.”
“Nô nhi ghi nhớ.”
Hắn nhíu mày, trông đau đớn nhẫn nhịn như thể đã chấp nhận số phận.
Nhưng ta tuyệt đối không bị vẻ yếu ớt này của hắn lừa gạt.
Ta thừa biết, hắn muốn vào cung để làm gì.
Muốn đi sao?
Cứ tùy hắn vậy!
Cứ để hắn tự mình đi tìm đáp án sai lầm ấy.
Nghĩ đến đây, ta bỗng bật cười thành tiếng.
11
Kiệu hoa lặng lẽ lăn bánh trên con đường dẫn vào hoàng cung.
Phó Chiêu ngồi cách ta xa nhất, dáng vẻ cứng ngắc, ánh mắt bồn chồn không dám nhìn ta.
Xem ra, hắn vẫn chưa đủ ngoan.
Ngay khi ta cười tủm tỉm định ra tay, hắn lập tức nhích đến gần, nép sát vào bên cạnh ta.
Hắn không quên nỗi sợ mà ta đã khắc sâu vào thân thể hắn.
Trên mặt nở một nụ cười lấy lòng, cẩn thận dò xét ta.
Ta lại bất giác chán ghét bộ dáng này của hắn, lạnh lùng quát: “Từ nay về sau, không được cười như thế nữa.”
“Nô nhi hiểu rồi.”
Hắn thu lại nụ cười, cúi đầu rồi bắt đầu xoa bóp bắp chân cho ta.
Ta cảm thấy vô vị.
Không có hứng thú giày vò hắn, ta liền kiếm cớ sinh sự: “Phó Chiêu, nếu có một ngày ta cho ngươi tự do, ngươi định đi đâu?”
Nghe vậy, hàng mi dài của Phó Chiêu khẽ run, bàn tay hơi khựng lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn ta, chậm rãi đáp: “Nô nhi không đi đâu cả, Thái sư phủ chính là nhà của nô nhi.”
Hắn sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời ta?
Ta hỏi câu này, bất luận hắn đáp thế nào ta cũng sẽ tìm cách sỉ nhục hắn.
Thế nên, trong vô vàn đáp án, hắn đã chọn lấy một câu trả lời khiến ta hài lòng nhất.
Đôi mắt hắn trong veo như gương nước, phản chiếu bóng dáng của ta—một con quỷ đang chìm trong dục vọng.
12
Ánh mắt ta dừng lại trên đôi môi hắn.
Vì bị giam cầm nhiều ngày, lại thêm thiếu dưỡng khí, sắc môi hắn tái nhợt đến đáng thương.
Thế này thì sao được?
Nếu để kẻ khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ cho rằng ta bạc đãi hắn hay sao?
Dù sao bên ngoài, ta vẫn luôn tuyên bố rằng hắn là nghĩa đệ của ta.
Nghĩ vậy, ta liền bóp lấy cằm hắn, cúi xuống cắn mạnh.
Hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể phát ra tiếng rên đau đớn nghẹn ngào.
“A Yên…”
Ta không đáp, chỉ càn quét tất cả ủy khuất cùng đau khổ của hắn, nhấm nháp đến tận cùng.
Mãi đến khi kiệu dừng lại nơi cuối hoàng đạo, ta mới lưu luyến rời khỏi đôi môi hắn.
Môi hắn đỏ đến mức như sắp rỉ máu.
Ta ngắm nhìn kiệt tác của mình rồi thong thả chỉnh lại y phục cho cả hai, sau đó mới chậm rãi xuống kiệu.
Phía trước vẫn còn một đoạn đường dài.
Trên đường đi có không ít công tử tiểu thư danh môn lui tới.
Chỉ đáng tiếc là bọn họ ai nấy đều sợ ta, gặp ta chẳng khác nào chuột thấy mèo liền vội vàng tránh đi không dám đến gần.
Đến cổng Bách Hoa Viên, ta liền nhìn thấy Kiêm Gia—nha hoàn thân cận của Hoàng hậu nương nương—đang đứng chờ sẵn.
Nàng là một trong số ít người trong hoàng cung này không chán ghét ta ngoài Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ.
13
Ta dặn dò Phó Chiêu đôi câu, bảo hắn không được tùy tiện đi lung tung, chỉ có thể dạo quanh rồi sau đó đến Thủy Tạ chờ ta.
Hắn vẫn cúi đầu ngoan ngoãn như khi mới đến.
Dặn dò xong, ta cùng Kiêm Gia đi vào yến tiệc.
Từ xa đã thấy Hoàng hậu nương nương, nàng mỉm cười hiền hòa nhìn ta.
Nhìn nàng, ta chợt thấy như được gặp lại mẫu thân—người mà ta chưa từng biết mặt đã qua đời từ sớm.
Lại gần, nàng lập tức đứng dậy, thân thiết nắm lấy tay ta rồi kéo ta ngồi xuống bên cạnh.
Dù cho những tiểu thư thế gia kia không ưa ta, nhưng vì ta được Hoàng hậu nương nương ưu ái, bọn họ vẫn không nhịn được mà liếc nhìn.
Ánh mắt chợt lóe lên vẻ đố kỵ, sau đó lại ghé tai nhau thì thầm những lời mà ta không thể nghe rõ.
Bọn họ không vui nhưng ta lại vui.
Hoàng hậu nương nương dịu dàng gắp đồ ăn cho ta, còn cẩn thận nhặt hết xương cá.
Ta cúi đầu, không khách khí mà ăn ngấu nghiến.
“Yên nhi, từ từ thôi!”
Thấy ta bị nghẹn, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng ta, sau đó đưa tới một chén trà ấm.
Cổ họng bỗng nghèn nghẹn, ta càng cúi đầu thấp hơn, vùi mặt vào bát cơm rồi vội vàng ăn tiếp.
14
Trong tầm mắt mơ hồ, ta như thấy phụ thân đang đứng dưới lớp ánh sáng giao thoa.
Ông mỉm cười nhìn ta.
Nhưng còn chưa kịp mở lời, bóng dáng ấy đã nhạt nhòa, biến mất không dấu vết.
Nhớ đến những lời phụ thân từng nói khi còn sống, vành mắt ta càng thêm cay xè.
Ông từng bảo: “Yên nhi, nếu mẫu thân con còn sống, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương yêu thương con như thế, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Ký ức thời thơ ấu đã cách xa thật lâu.
Nhưng hồi tưởng lại, ta vẫn có thể nhớ rõ từng chút một.
Mẫu thân mất vì khó sinh, cuối cùng băng huyết qua đời.
Phụ thân một mình nuôi ta lớn, cả đời không tục huyền.
Từ khi có ký ức, ta đã luôn theo sát bên ông.
Lúc ông đến Quốc Tử Giám dạy dỗ hoàng tử, ta liền ở lại Trung cung bên cạnh Hoàng hậu nương nương.
Trong trí nhớ của ta, nàng luôn ôn hòa, luôn nở nụ cười.
Nàng cùng ta chơi đùa, đo ni cắt vải để may áo cho ta.
Mỗi lần vào cung, ta đều có vô số món ngon để ăn.