Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Từ rất lâu rồi nàng đã trở thành mẫu thân trong lòng ta.

Lớn hơn một chút, ta được phép cùng hoàng tử công chúa vào Quốc Tử Giám học hành.

Ngoài ta ra, còn có không ít công tử tiểu thư danh môn khác.

Lúc ấy ta còn nhỏ, không hiểu vì sao bọn họ lại gọi ta là đứa trẻ không có mẹ.

Chúng vây lấy ta, nói ta khắc chết mẫu thân, là một đứa trẻ xấu xa.

Ban đầu, Thái tử Lý Ngọc vẫn có thể che chở cho ta.

Nhưng sau này huynh ấy lớn hơn, phải xuất cung du học.

Lũ công tử tiểu thư kia lại càng ngang ngược, ra sức bắt nạt ta.

Sau đó phụ thân tìm cho ta một vị sư phụ, dạy ta võ nghệ.

Từ đấy, một đứa ta đánh một đứa, hai đứa ta đánh một đôi.

Còn hăm dọa nếu dám mách lẻo, ta sẽ nghiền bọn chúng thành tro.

Chỉ cần ta còn học ở Quốc Tử Giám, gặp lần nào đánh lần đó.

Từ đó không ai dám ức hiếp ta nữa.

Chỉ là, danh tiếng ngang ngược của ta cũng vì vậy mà lan xa.

15

Tiệc yến kết thúc, ta từ biệt Hoàng hậu nương nương, sau đó đi đến Thủy Tạ tìm Phó Chiêu.

Nhưng hắn không có ở đó.

Ta đợi rất lâu, mãi mới thấy hắn vội vã chạy tới, sắc mặt ửng đỏ.

“Xin… xin lỗi… Nô… Nô nhi vừa rồi… vừa rồi đi nhà xí.”

Ta nheo mắt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Đường nét tuấn mỹ, chóp mũi vương một tầng mồ hôi mỏng, giày thêu tơ vàng dính bùn đất.

Xem ra, phán đoán của ta không sai, hắn hôm nay quả thực đã đi gặp Tam hoàng tử.

Bởi vì lối vào nhà xí đều được lát đá xanh, căn bản không thể dính bùn.

“Tiện nô.”

Ta vung tay tát thẳng vào mặt hắn.

Lập tức, một dấu tay đỏ rực hằn lên trên mặt hắn.

Hắn bị đánh đến ngây người, dáng vẻ chật vật, hoang mang hỏi lại:

“Tại sao?”

Hắn chắc chắn rằng ta không biết hắn đã đi gặp Tam hoàng tử.

Qua bao nhiêu năm, hắn nghĩ mình đã che giấu rất tốt.

Nhưng hắn không hề hay biết, từ khoảnh khắc ta nhặt hắn về, tất cả bí mật của hắn ta đều đã tường tận.

“Tại sao?”

Ta khẽ cười lạnh.

Bước sát đến gần, đầu ngón tay xuyên qua lớp áo mỏng, cắm sâu vào da thịt trên lồng ngực hắn.

Hắn đau đớn run rẩy, ánh mắt sợ hãi hoảng hốt trông như một con búp bê sứ vỡ nát.

Điều này khiến ta càng thêm hưng phấn, như một con quỷ đói khát chỉ muốn hút cạn máu hắn, cắn xé hắn, nuốt trọn hắn.

Nhưng nơi này là hoàng cung, ta buộc phải giữ lại chút lý trí cuối cùng.

Ta kề sát hắn, khẽ cắn lên vành tai hắn, phả hơi thở nhẹ: “Bởi vì ngươi chỉ là món đồ chơi của ta. Món đồ chơi không cần tôn nghiêm. Chủ nhân dạy dỗ đồ chơi thì cũng chẳng cần lý do mà đúng không? Hiểu chưa?”

16

Sau khi từ hoàng cung trở về, Phó Chiêu đã thay đổi.

Thay đổi đến mức ta gần như không còn nhận ra hắn nữa.

Trước kia, hắn như một con nhím, mỗi khi thấy ta liền toàn thân căng cứng kiếm tuốt khỏi vỏ, lúc nào cũng ở thế phòng bị.

Nhưng bây giờ thì khác.

Hắn bắt đầu giở thủ đoạn, thu lại lưỡi dao sắc bén, tỏ ra ngoan ngoãn để tiến từng bước, dựa dẫm vào ta như một con chó nhỏ trung thành.

Mà hắn càng như vậy, ta lại càng thấy mất hứng.

Ta bắt đầu chán ghét hắn, xa lánh hắn, thậm chí không thèm gặp hắn nữa.

Ta tháo gỡ xiềng xích trên người hắn, trả lại cho hắn tự do.

Mà hắn lại luống cuống đến hoảng hốt.

Mùa thu năm ấy, mưa lạnh thấu xương.

Hắn quỳ dưới cơn mưa tầm tã, tự trừng phạt bản thân.

Thấy ta xuất hiện, hắn liền quỳ từng bước một bò về phía ta.

Hắn ngẩng đầu lên, nước mưa theo mái tóc ướt sũng nhỏ xuống cổ, từng giọt từng giọt lạnh buốt đến thấu tim.

Gương mặt hắn tái nhợt..

“A Yên, cầu xin ngươi, thương ta một chút… được không?”

Nếu là trước đây, nhìn thấy hắn yếu ớt như vậy, dục niệm trong ta chắc chắn sẽ không thể kiềm chế.

Chỉ muốn tàn nhẫn dày vò hắn, nghiền nát hắn vào tận xương cốt, nghe hắn rên rỉ cầu xin tha thứ, ta sẽ vô cùng thỏa mãn.

Nhưng giờ đây, khi nhìn hắn như vậy, lòng ta chỉ cảm thấy bức bối như bị một tảng đá đè nặng, đến cả hít thở cũng thấy khó khăn.

Ta muốn rời đi nhưng hắn lại liều mạng nắm chặt lấy vạt váy ta.

“Đừng đi, A Yên… Trước đây rõ ràng không phải thế này…”

Giọng hắn khàn đặc, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao.

Ta cúi xuống nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Mũi giày gấm lộng lẫy giẫm lên lồng ngực hắn, từ từ nghiền nát.

Không ngờ hắn lại phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất lịm.

Ta thở dài lắc đầu, giọng điệu hờ hững: “Phế vật vô dụng, thật chẳng chịu nổi một trò đùa.”

Sau đó ra lệnh cho hạ nhân đưa hắn về phòng, chăm sóc cho tốt.

Còn ta lại rời phủ để tiến cung.

17

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, cục diện trong cung đã thay đổi hoàn toàn.

Hoàng thượng bệnh nặng, không thể xuống giường.

Tam hoàng tử dưới sự hậu thuẫn của Quý phi đã nắm trọn quyền hành, Thái tử bị giam lỏng, mất hết thực quyền.

Hoàng hậu nương nương không còn nụ cười ôn hòa như trước, thay vào đó là vẻ âu lo bao trùm cả khuôn mặt.

Khi ta bước tới, nàng nắm chặt tay ta, siết chặt đến mức ta đau nhói.

“A Yên, Dụ nhi hắn…”

Ánh mắt nàng chất chứa đầy sự bi thương, giọt lệ rơi xuống mu bàn tay ta.

Khi nhìn thấy Thái tử Lý Ngọc, ta mới hiểu vì sao nàng lại tuyệt vọng đến vậy.

Chỉ mới ba tháng nhưng dáng người huynh ấy đã tiều tụy đến kinh hoàng.

Huynh ấy đứng dưới ánh nắng, bóng dáng mảnh khảnh đến mức tựa như có thể hòa tan vào dương quang bất cứ lúc nào.

Lòng ta chợt nhói đau.

Lý Ngọc quay đầu lại lặng lẽ nhìn ta, thần sắc bình thản, không bi thương mà cũng không vui mừng.

18

Ta nhìn vào mắt huynh ấy dường như có một thứ gì đó kéo ta rơi vào khoảng không, trí nhớ tua ngược, thời gian quay lại quá khứ…

Những mảnh ghép mơ hồ trong ký ức không ngừng đập vào tâm trí ta.

Quốc Tử Giám.

Một thiếu niên tròn trịa, trên má có hai lúm đồng tiền sâu hoắm, giả vờ làm người lớn chìa cây kẹo hồ lô trong tay ra, hào sảng nói với một tiểu cô nương bên cạnh: “A Yên hôm nay thật ngoan, Đại Tế Tử nói muội không gây chuyện nên ta thưởng cho muội đây.”

“Đa tạ Thái tử ca ca!”

Tiểu cô nương vui vẻ nhảy cẫng lên, vội vàng đón lấy, không chờ nổi mà cắn một miếng.

Đường tan chảy trên đầu lưỡi, ngọt lịm đến tận tim.

Nàng lập tức cảm thấy kẹo hồ lô chính là thứ ngon nhất trên đời.

“Chỉ cần muội ngoan, lần sau ta sẽ mang điểm tâm cho muội.”

Thiếu niên xoa đầu nàng, giọng điệu chững chạc như người lớn.

“Được ạ! Thái tử ca ca thật tốt!”

Nàng cười híp mắt, níu lấy tay áo huynh ấy lắc qua lắc lại làm dính cả vết đường lên y phục huynh ấy, rồi nhanh chân chạy đi.

Chiếc váy xanh nhạt tung bay dưới ánh mặt trời óng ánh như cánh bướm.

Thanh Sơn săn bắn.

Thiếu niên đã cao lớn hơn, không còn tròn trịa như trước.

Huynh ấy khoác trên mình bộ y phục cưỡi ngựa màu lam thẫm, tay giương cung, kéo căng dây.

Tùy chỉnh
Danh sách chương