Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
trong liền truyền ra giọng nữ nhân mềm mại, uốn éo:
“Nghe nói vị tiểu thư họ Thẩm ấy và Ninh có nghĩa thanh mai trúc mã từ nhỏ…”
“Chẳng trách Ninh không nỡ lui hôn.”
“Một khiến Ngọc nhi ta cũng ghen tị đấy, gia.”
Tiêu Quyết lên tiếng, giọng nhàn nhạt lười biếng:
“Đã bao nhiêu năm, bổn sớm chẳng còn nàng ta nữa.”
“Chỉ là niệm chút giao cũ, chờ nàng tự lui hôn cũng coi như giữ thể diện.”
Lúc tiểu tư trở lại, liền thấy ta đứng ngây ngốc nơi ngưỡng cửa, người như hoá đá.
Ta gần như bỏ chạy khỏi nơi .
Trở về trong bộ y phục nam trang, lúc lên xe ngựa đã là nửa đêm.
Trên xe, Tiêu Quyết trong cơn say ngả đầu lên vai ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu, lẩm bẩm gọi:
“Tiểu Dao…”
Chàng gọi khẽ, dịu dàng như mang theo ý vấn .
ấy, ta đã nghĩ gì?
Ta nghĩ — không thể khóc. Thẩm Tiểu Dao, tuyệt đối không thể khóc.
Khóc, lớp hoá trang sẽ trôi mất.
— Ta gạt mình.
Sự thật là…
Ta đã nghĩ: “Chàng vẫn còn nhớ tên ta.”
Vẫn gọi ta là Tiểu Dao.
Nhưng… không còn là người từng thắt dây làm diều cho ta, đẩy xích đu cho ta nữa rồi.
Chàng đã đổi thay.
Không còn ta nữa.
— Ta lại tự gạt mình thêm một .
ấy là ngày thứ bảy ta kinh.
Trăng tròn, tròn đến lạnh lòng, ngâm trong nước suốt một đêm.
Ta nằm nghiêng trong bóng tối mà nghĩ:
Từ đêm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu ghét hắn.
7.
Hôn kỳ ngày một đến gần.
Ban ngày, ta và Tiêu Quyết vẫn như cũ — mặt phu tử đấu đá không ngừng, kẻ ra chiêu , người đáp trả .
May mắn thay, nay ta có thêm Thái tử trợ trận.
nào cũng áp đảo.
Tiêu Quyết đến mặt mày đỏ bừng:
“Thẩm Thanh Nghiên! Ngươi đừng quên, ngươi là bạn đọc của ai!”
“ rồi, rồi.”
Học trò trong đường đều đã lui .
Chỉ còn lại hai chúng ta, bày ra dáng vẻ tức không chịu rời đi.
Chiêu quả thật độc.
Ta sốt ruột ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Nếu còn chần chừ… chỉ e lát nữa bếp ngự thiện cũng đóng cửa mất rồi!
Thu dọn thư hộp xong, ta xoay người dịu giọng khuyên nhủ:
“Đi thôi, điện hạ.”
Chỉ là… thư hộp của hắn quá nặng, ta xoay xở một hồi cũng không nhấc nổi.
Tiêu Quyết mặt vẫn lạnh như sương, không nói không rằng, tự mình đeo lên vai.
lại cúi người, vác luôn thư hộp của ta.
Một mình mang hai hòm sách đi đằng .
Không ngoái đầu, không đợi bước.
Không rốt cuộc là đã nguôi … hay vẫn đang hờn dỗi.
Đêm ấy, Minh Thu lại hớt hải đến gõ cửa phòng ta:
“Thẩm bạn đọc! Ngài ngủ chưa, Thẩm bạn đọc?!”
“Điện hạ uống rượu ở Xuân Phong Lâu, nhất định muốn ngài đón!”
ta tìm hắn…
cơ, vũ nữ đã lui hết.
Tiêu Quyết ngồi một mình nơi lầu gác, bóng dáng đơn độc.
Tựa hồ… có chút lạc lõng.
Từ hắn trở lại học đường…
Đã lâu lắm rồi hắn không bước chân Tường Hương Lâu nữa.
Chắc cũng đã lâu rồi… hắn không còn uống rượu.
Ta mơ hồ đoán nguyên do.
Chuyện ta cầu Hoàng lui hôn — hắn hẳn đã .
Nói cho chính xác.
Là ta tự mình lui hôn.
Rồi… lại tự mình đổi sang một vị hôn phu khác.
ấy, nghe ta kể đầu đuôi ngọn ngành, Hoàng chỉ mỉm cười dịu dàng hỏi:
“Thái tử của bản cung ngoan ngoãn hơn Ninh rất nhiều, nếu đổi thành hắn làm lang quân của con, không?”
Thái tử ư?
Ta nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Trong đầu hiện lên bánh hoa quế, kẹo tùng tử, bánh chà là đậu đỏ, hồ đào chiên mật, chè hạnh nhân, kẹo hồ lô, món thịt kho nướng mềm thơm dậy mùi…
Gả cho hắn… chắc sẽ rất ngon miệng.
Chỉ là, ta có hơi do dự.
“Nhưng… hắn sẽ con sao?”
Hoàng bật cười.
“Không ai lại không A Dao của bản cung .”
Vậy là… hôn sự giữa ta và Thái tử liền định xuống như thế.
Ngày thành thân vẫn là ngày tốt mà Hoàng đã nhờ cao nhân xem từ .
Tính ra, chưa nửa tháng.
Cũng nên chuẩn bị quay về phủ thêu khăn trùm đầu rồi.
Cho nên đêm nay.
Ta đến đây… là cáo biệt Tiêu Quyết.
Nhìn người mặt đang ngồi uống rượu giải sầu, ta ngẫm nghĩ một hồi, vẫn chẳng hiểu vì sao hắn lại ủ rũ đến thế.
“Điện hạ, người đáng lý ra nên vui mừng mới phải.”
Không ngờ, Tiêu Quyết lại nổi .
Hắn cho rằng ta cố giễu cợt:
“Thẩm Thanh Nghiên! Ngươi còn dám chọc tức ta!”
“Ngươi tưởng… ta thật sự không dám mách mẫu sao?!”
… tai ta nghe đến mòn rồi.
Ta nhướng mày:
“Vậy cứ đi đi.”
Nói xong, ta thản nhiên cúi đầu gắp miếng mứt bàn.
Chỉ là không ngờ — ánh Tiêu Quyết đột nhiên đỏ bừng.
Hắn nhìn ta chằm chằm, không nói một lời.
Vậy mà… nước hắn lại từng giọt, từng giọt lớn rơi xuống.
Ngay giây tiếp theo.
Ta bị hắn siết chặt, kéo lòng đầy hung hăng.
So một cái ôm…
Thà nói là hắn muốn bóp chết ta còn đúng hơn.
Ta giãy giụa một chút.
Nào ngờ nước hắn càng rơi nhiều hơn.
Ta đành buông tay, không chống cự nữa.
Thôi thì… cứ hắn ôm cho đủ.
Dẫu sao cũng là cuối cùng ta làm kẻ đối đầu hắn.
gặp nhau, ta đã là hoàng tẩu của hắn, chẳng còn tiện vô lễ thế .
Một lúc lâu .
Giọng Tiêu Quyết khàn khàn vang lên tai, lẫn hơi thở nặng nề:
“Mẫu đã định thân cho hoàng huynh rồi… Từ nay về , ngươi đừng qua lại hắn nữa.”
“Ngươi là của ta…”
nghe… có gì sai sai.
Ta bèn đơn giản mà đáp lời:
“…Bạn đọc.”
Một giọt nước rơi xuống hõm cổ ta.
Lạnh lạnh. Khiến ta rùng mình một cái.
“Ngươi thật không hiểu… hay giả vờ không hiểu?”
Tiêu Quyết nghiến răng ken két.
người như sắp phát điên.
Hắn nghiêng đầu, cúi sát tai ta, từng chữ ràng khắc lòng:
“Sợ ngươi không nghe …”
“Thẩm Thanh Nghiên — ta hình như… đã ngươi mất rồi.”
“Ngươi phải chịu trách nhiệm ta.”
Trời ơi…
lượt ta muốn sụp đổ.
Đêm ấy.
Ta trở về phủ trong trạng thái thần hồn điên đảo, tay chân luống cuống, lòng rối như tơ vò.
nói run rẩy kia của Tiêu Quyết vẫn quanh quẩn tai ta không dứt:
“Thẩm Thanh Nghiên… ta hình như… đã ngươi mất rồi…”
“Ngươi phải chịu trách nhiệm ta…”
Ta tuyệt vọng ôm đầu.
Hỏng rồi.
Huynh ta… chắc chắn sẽ đánh chết ta mất thôi!
8.
nay là ngày thứ mười kể từ Thẩm Thanh Nghiên rời đi.
Tiêu Quyết đã lật đi lật lại mảnh giấy hắn lại, đọc không bao nhiêu .
Cứ như trên ấy là thi tứ tuyệt, chữ nào cũng chứa chan tâm ý.
Kỳ thực…
Chỉ vỏn vẹn một :
“Muội muội ta sắp thành thân, ta phải hồi U Châu.”
Tiêu Quyết ngẫm ngẫm lui, cuối cùng rút ra một kết luận duy nhất:
— Thẩm Thanh Nghiên chắc chắn là thẹn thùng!
Hắn vẫn nhớ chuyện xảy ra đêm .
Nhớ từng lời bản thân thốt ra trong cơn xúc động.
Nhớ cảm giác toàn thân run rẩy.
Nhớ ánh kinh ngạc của Thẩm Thanh Nghiên.
Còn có… ánh trăng đêm ấy, tròn đến vô ngần.
Từ bao giờ hắn nhận ra, mình đã người ấy?
Tiêu Quyết nghĩ một hồi, có lẽ là…
Từ bắt gặp Thẩm Thanh Nghiên và Thái tử ở cùng một chỗ.
, hắn tay xách bánh hoa quế — món mà Thẩm Thanh Nghiên lặp đi lặp lại suốt mấy ngày.
Muốn mang đến làm hoà.
Muốn nói một :
“Thẩm Thanh Nghiên, chúng ta giảng hoà không?”
Trong cung không thể cưỡi ngựa.
Hắn nhét gói bánh giấy dầu ngực áo, chạy suốt một đường.
Chạy cửa phòng học.
Rồi sững sờ tại chỗ.
“Thanh Nghiên, không … còn có người khác ở đây…”
Hắn nhìn thấy —
Vị hoàng huynh Thái tử ôn hòa đoan chính kia, đang cố gần Thẩm Thanh Nghiên.
Trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa không tên.
Chỉ là ấy… hắn không hiểu vì sao mình lại tức đến vậy.
Tiêu Quyết đã né tránh Thẩm Thanh Nghiên suốt một thời gian rất dài.
Trong khoảng thời gian , hắn chỉ làm một việc — nghĩ cho ràng.
Rồi một đêm trăng tròn.
Hắn bỗng nhận ra…
Thì ra mình đang… ghen.