Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến lượt chặn chị dâu, tôi mở lại đoạn chat cũ.
Đọc câu thao túng, lời thao túng, tôi sôi máu.
Tại sao tôi phải chịu? Tại sao phải nhún nhường?
Cái thá khiến chị ta có quyền sai khiến, chà đạp tôi như osin thế hả?
Lần tiên đời, tôi nhắn một tin:
“Tôi sự rất ghét chị, thấy chị buồn nôn. Tôi nợ nần chị hả? Ba mươi tuổi mà trơ trẽn, ngày nào cũng sai bảo, bóc lột công sức người khác mà chẳng biết xấu hổ. Tôi vì chị mà còng lưng, chị chưa nở nổi một nụ cười, lúc nào cũng sưng mặt. Cái thằng chồng phế vật của chị ngủ với chị liên quan ch.ó đến tôi? Tôi phải trả tiền hộ lần lên giường của hai người chắc? Đồ rác rưởi!”
Gửi xong, tôi chặn luôn.
Rồi tôi lôi tên anh ra, nhắn thêm:
“Đồ phế vật hút máu! Ngay cưới vợ cũng không tự lo nổi, bám bố mẹ ngu ngốc, bóc lột luôn em gái. ‘Báo ân’ cái con khỉ! Đồ đàn ông mặt dày vô liêm sỉ, ăn bám còn thua ăn mày – ít ra ăn mày còn biết xin tử tế. Tôi rồi, xem anh hút m.á.u được ai nữa, thứ ký sinh trùng!”
Xong, tôi kéo vào danh sách chặn.
Hôm ấy, điện thoại tôi rung liên tục vì chục cuộc gọi quê.
Số nào gọi đến, tôi chặn số .
Tay tôi run, nhưng lòng tôi sướng đến lạ.
Tưởng tượng cảnh họ ở dây bên kia tức đến phát điên, tôi thấy n.g.ự.c mình nhẹ bẫng, khoan khoái như vừa tháo được gông xiềng.
Nước mắt rơi xuống, tôi lau khô, đứng dậy bắt xe buýt đến cửa hàng chị Kim.
Hôm nay tôi phải quay nhiều video, nhiều tư liệu hơn.
Tôi phải kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Có lẽ vì quay, cắt clip quá nhiều, chiếc điện thoại chị Kim tôi bắt lag.
Tôi nghĩ — đến lúc mua máy rồi.
Đáng ra, tôi phải có máy của riêng mình lâu.
Đúng lúc , tôi chốt được một đơn hàng lớn.
Cuối tháng, chị Kim lương, tôi cầm hơn 13.000 tiền hoa hồng.
Tôi quyết định mua máy ngay.
Ban còn định tìm chỗ bán máy cũ, nhưng chị Kim thấy tôi vui quá, liền chở thẳng đến trung tâm điện máy.
Chị nói: “Chọn cái . Em xứng đáng có đồ tốt.”
Đứng giữa dãy laptop lấp lánh, tôi do dự mãi.
Tôi biết chị lòng, nhưng tôi không mang tiếng “ăn không”.
Chị giúp tôi quá nhiều, hơn người thân làm.
Tôi định khuyên chị thôi, mua tạm cái cũ dùng trước.
Chị khẽ cười: “Sao khó thế, đối xử tốt hơn một chút với chính mình?”
Ra khỏi cửa hàng, tôi thấy bạn trẻ bằng tuổi tôi nũng nịu đòi bố mẹ mua đồ.
Tôi khựng lại, rồi quay vào, mua luôn chiếc laptop hơn 5.000.
Tháng tôi vẫn có thể kiếm tiền, tháng nữa cũng vậy.
Tôi phải tự thưởng mình.
Phải cách yêu thương bản thân — và không bao giờ để ai chà đạp nữa.
Tôi vuốt ve chiếc máy , thầm nghĩ này nhất định sẽ mua cái còn tốt hơn, đắt hơn.
Năm cuối đại , tôi mua chiếc máy cấu hình mạnh nhất cửa hàng, rồi mang nó căn mua bằng chính tiền mình.
Người ta nói giàu lên hai năm – đúng .
, tôi và chị Kim hùn vốn mở công ty ngoại thương, còn tuyển bạn cùng lớp.
Chưa nhận bằng tốt nghiệp, tôi có căn hộ nhỏ của riêng mình.
Không lớn, nhưng tôi hạnh phúc vô cùng.
Mỗi góc , tôi đều ngắm kỹ.
Cuối cùng, tôi có một nơi sự thuộc mình.
Hai năm ấy, cha mẹ và “thằng con cưng” cũng mò đến gây chuyện.
Nhưng đều bị người của chị Kim đuổi thẳng.
, họ đổi chiêu.
Nghe nói tôi sống ổn, liền bắt khóc lóc “than nghèo kể khổ”.
Mẹ nhắn: “ ăn lạp xưởng không, mẹ gửi.”
Tôi chối.
Bà lại nói sức khỏe yếu, tôi : “Còn gặp được một lần ít một lần.”
Vài hôm , tôi biết cha tôi bị bệnh gan, phẫu thuật tốn kém.
Họ kêu không có tiền.
Tôi bảo: “Bán của anh .”
Họ đáp: “Bán rồi ở đâu? Mà tao già rồi, c.h.ế.t c.h.ế.t, phí tiền.”
Giấc mơ và hiện thực trùng khớp.
Sinh một gia đình như thế, giống như khoác cái áo bông ướt.
Cởi lạnh, mặc nặng trĩu.
Đến cuối hiểu: cái tưởng giữ ấm, ra kéo mình chìm nghỉm.
Đêm , tôi ngồi ngoài ban công uống rượu suốt.
Sáng dậy, tôi điền đơn xin trao đổi nước ngoài.
Tôi không dính dáng thêm.
Có cãi thắng, có mắng thắng, được ?
Chị Kim bảo:
“Tướng quân trên đường hành quân không đuổi theo thỏ non”
Tôi bước ra được rồi.
Giờ tôi chạy phía cuộc đời rộng lớn hơn, tươi đẹp hơn.
Không ngoái , không phí thêm một giọt cảm xúc nào quá khứ.
Trước , tôi nhờ người gửi chi phí phẫu thuật họ,
Rồi cắt đứt liên lạc vĩnh viễn.
Tôi còn nhắn anh :
“Nếu anh không nuôi bố mẹ, này tôi , căn tôi sẽ giành lại.”
Ngôi ở trung tâm, giờ tăng giá gấp ba.
Khoản tiền phẫu thuật ấy thứ cuối cùng tôi bỏ ra họ.
nay, tất chấm hết.
Họ có tiếp tục “hy sinh” cũng đáng kiếp.
Tôi sống ở nước ngoài hai năm, qua nhiều nơi, gặp nhiều người, được cách thở tự do.
hoàn thành việc , tôi trở , cũng lúc gặp người đàn ông của đời mình.
tôi không còn tình yêu để lấp chỗ trống, tình yêu sự lại đến.
Anh ấy cùng tôi chu du khắp nơi, ánh mắt luôn tràn ngập dịu dàng.
nước, công ty tôi và chị Kim ngày càng phát triển, nhờ những dự án quốc tế tôi mở rộng du .
Còn “gia đình” kia, tôi không quan tâm, nhưng vẫn nghe kể:
Họ cãi nhau vì chuyện dưỡng già, rồi cuối cùng anh tôi cũng phải gánh phần trách nhiệm.
Cha mẹ tìm cách liên lạc, tôi đều chối.
Tôi không quên những vết thương họ để lại,
Cũng không quên cái c.h.ế.t t.h.ả.m khốc của “tôi giấc mơ”.
Chúng tôi bị số phận ràng buộc làm người một ,
Nhưng chưa sự gia đình.
May mắn thay, cuối cùng tôi tìm lại được chính mình.
– Hết –