Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu đặt cằm lên hõm cổ tôi, thương đặt hơi hói vào tôi.
Nhẹ nhàng vuốt , bên lại rơi ra mấy bé bé hồ ly .
Cậu ta chút chua xót:
“Chị hãy chúng đi. Chúng đều được làm của em đẹp nhất, đẹp nhất đấy.”
Bé hồ ly ngốc.
Tôi vừa bực vừa buồn cười, vuốt cái của cậu như để an ủi. Cái lớn vốn dĩ bông xù mập mạp nay vì chải quá nhiều hơi xám xịt đi.
Đùng.
Kim Kẹp Tuyết đang ngồi bỗng chốc đổ vật ra, lật bụng về tôi.
Cậu đưa giữ lòng bàn tôi lại, đặt lên môi hôn. Không ngờ lúc này cậu vẫn còn nhớ cái gọi là lễ nghi của người tôi đã dạy.
Cậu mơ mơ màng màng hỏi tôi: “Chị thích…”
“Thích gì?”
“Chị thích bé hồ ly … hay thích em?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, bé hồ ly nhỏ yêu thì yêu thật, bé hồ ly vẫn trội hơn.
Dù sao cũng là của hồ ly tinh, tự động mang theo hiệu ứng mê hoặc. Treo lên túi đi làm, đồng nghiệp ai cũng khen yêu quá chừng.
yêu chứ sao không, tôi nghĩ, là do hồ ly tự làm . “Bé hồ ly .” Tôi nói.
Kim Kẹp Tuyết ngay lập tức biến về thành hồ ly. Cậu hậm hực chạy về , nhấc chân lên đóng sập cửa lại.
Hóa ra hôm cũng giận dỗi thế này, yêu ghê.
Tôi định bước tới dỗ cậu, điện thoại lại bất ngờ reo lên cuộc gọi giục giã của sếp, khẩn cấp gọi tôi đến làm việc.
Lần mua Tiểu Bạch đã làm tôi tốn gần hết tiền, một khoản tiền vặt cũng là tiền .
Tôi lưỡng lự cánh cửa , cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài đi làm quần quật .
Nếu không không tiền, tôi đành mang bé hồ ly lang thang đây, đến cả lược nhỏ cậu thích cũng không mua nổi.
Sếp coi tôi như lừa kéo cối xay, quăng cho tôi một đống dữ liệu, yêu cầu tôi xử lý xong giờ tan làm.
Tôi vừa thấp thỏm nghĩ về hồ ly , vừa lơ đãng làm việc.
Mở camera giám sát lên, cánh cửa không biết từ lúc nào đã hé mở.
Kim Kẹp Tuyết chạy ra, vô vọng đi đi lại lại hai vòng , ban cái còn vẩy, sau thấy tờ giấy tôi để lại thì dần dần cụp xuống.
Sau cậu biến thành hồ ly, cắp từng bé hồ ly ra, đặt cửa, bản thân thì nằm phục nhất, cuộn tròn lại như mọi đợi tôi về .
Lúc này, tôi còn bảy tiếng nữa mới tan làm.
Tan làm, tôi lập tức phóng như bay về , khoảnh khắc mở cửa đã bật cười.
Kim Kẹp Tuyết đang nằm phục đã biến mất, còn lại sáu bé hồ ly quay lưng về cửa.
Tôi nhặt từng bé hồ ly nhét vào túi, lại vào tìm cậu.
Kết quả là mọi chuyện vẫn quay lại điểm xuất phát.
giận dỗi cũng là điều dễ hiểu, hôm nay tan làm muộn hơn mọi , chắc là đợi lâu quá nên cậu giận .
đẩy cửa ra, không bật đèn, cửa ra vào còn đặt một bé hồ ly.
Màu sắc xám xịt, cũng không bông xù như vậy, là cái mới làm.
Tôi nhặt lên dưới ánh sáng, phát hiện bé hồ ly lần này không còn là kiểu nheo mắt cười nữa. hai mắt, không miệng.
Tôi cũng nhét cái này vào túi, đi về Kim Kẹp Tuyết đang ngồi trên bệ cửa sổ.
Cậu đã biến về hình người, không biết đang nghĩ gì, cái cụp xuống.
trẻ không giấu được chuyện lòng, từ khoảnh khắc tôi bước vào, chóp cậu đã bắt cong tít lên.
Đi công tác đột xuất.
Mọi chuyện vẫn quay lại ngày hôm , tôi ngậm ngùi dùng tiền còn lại mua Tiểu Bạch, đợt khảo sát công ty mấy ngày sau , tôi đã chọn tất cả các lịch trình công việc.
Vì vậy, số phận đi công tác một tuần đột xuất đã đổ ập lên tôi, tôi đành mang Kim Kẹp Tuyết theo cùng.
đi, tôi đã mua cho Kim Kẹp Tuyết một cái lồng thoải mái nhất, cậu vừa chui vào lồng, xe còn chưa chạy đã kêu ầm ĩ.
Tiểu Lý, đồng nghiệp đi cùng tôi, lo lắng tôi một cái: “ lần ngồi xe nên sợ không? Bế bé ra đi.”
Tôi vừa mở cửa lồng, bóng vàng liền nhanh chóng vụt ra, bổ nhào vào lòng tôi, cứ thế chui rúc vào khuỷu tôi.
Tôi dở khóc dở cười, Tiểu Lý bên cạnh mắt sáng rực: “Hồ ly màu vàng! Oa, đẹp quá! Cho tôi vuốt với!”
Cô ấy vừa chạm vào, Kim Kẹp Tuyết lập tức bắt làm nũng, vừa cụp tai vừa kêu lên.
Bệnh nghề nghiệp của hồ ly tinh lại tái phát .
Cũng tốt, theo Tiểu Bạch nói, mặc dù không tốt tình yêu, sự yêu thích và vuốt của người dành cho vật nuôi cũng thể là lương thực của hồ ly tinh.
là cậu thật sự quá yêu.
Xuống xe, hồ ly tôi đã bị người khác bế đi, các đồng nghiệp đi cùng vây thành một vòng vuốt lia lịa cậu.
Tôi đứng bên cạnh thu dọn đồ đạc của Kim Kẹp Tuyết, đặc biệt là cất kỹ lược nhỏ của cậu.
nghe thấy sau xôn xao một trận: “Á á á á hồ ly chạy !” “Trời ơi! Bắt nó lại!”
Tôi sợ đến mức quay phắt lại, thấy cục cưng màu vàng lao thẳng về tôi, nhảy vọt lên không trung bổ nhào vào lòng.